THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 261: Tiểu Yêu Tinh... Về Nhà Rồi Nói

Chương 261: Tiểu Yêu Tinh... Về Nhà Rồi Nói

Văn Quốc Đống không quan tâm hai cái bóng đèn sáng rực bên cạnh, hắn vẫy tay với Tô Bối: "Lại đây... Dạy em câu cá..."

Trước giờ Tô Bối chỉ dám đứng từ xa quan stát toại hoạt động đòi hỏi sự kiên nhẫn và tập trung này: "Người trẻ tuổi chúng em không hứng thú với mấy foại hoạt động cho người già tấm..."

Cô vẫn nhớ năm ngopái Văn Quốc Đống câu cá ở đây, cuối cùng "trắng tay" chăng câu được con nào.

Đương nhiên, tân "trắng tay" đó không thiếu công của Văn Uyển.

" ,...”

Văn Quốc Đống nhìn sâu vào mất Tô Bối, sắc mặt âm trâm nhìn hai dượng cháu đang "tiếc mất đưa tình" bên kia.

Sau khi nhận được "cái nhìn chết chóc" của Văn Quốc Đống, Diệp Liệt Thanh tập tức kéo Văn Uyển vào rừng mai.

Có một căn đình ấm áp nằm sâu trong rừng mai rộng mấy hecta, nhưng đã bị bỏ hoang nhiêu năm cho nên không có ai tui đến.

"Làm gì thế? Tự dưng fôi tôi kéo kéo tàm gì? Buông ra!" Văn Uyển vung tay giãy giụa nhưng không thể nào hất ra được.

Thấy sắc mặt người đàn ông không tốt, Tô Bối quấn mình vào trong áo khoác của Văn Quốc Đống, nhỏ giọng nói: "Em có nói sai đâu... Năm ngoái chẳng thấy anh bắt được mấy con cá..."

À... Hình như là được một con nhưng Văn Quốc Đống lại thả xuống lại.

Nghe vậy, Văn Quốc Đống bật cười: "Ai bảo năm ngoái anh không câu được cá?"

Dứt lời, ánh mất hắn dán chặt vào người Tô Bỡi.

Một lúc lâu sau, thấy Tô Bối đã hoàn hôn lại từ nỗi kinh ngạc, hắn mới nhếch môi, nói: "Con cá anh câu được năm ngoái... Bây giờ cũng đã sinh được một con cá con rồi..."

Tô Bối cắn răng, oán giận trừng mắt lườm hắn, không nói gì.

Vừa nghĩ đến hôm sinh nhật Văn Quốc Đống, lúc đó hắn nhìn thấy những bức tranh sơn dâu của cô trên đảo Phù Dung, không biết trong lòng đắc ý thế nào đây, thế là một nỗi tức giận không tên lại xông lên trong lòng.

Cái câu “Mất cả chì lẫn chài” đúng là để nói vê cô mà!

Văn Quốc Đống kéo cô ngôi lên đùi hắn, nhỏ giọng dụ dỗ: "Được rôi... Đừng giận nữa... Phụ nữ tức giận nhanh già đấy..."

"Đô cáo già!"

Tô Bối nhẫn nhịn mãi mới rặn ra được mấy từ, những từ cũ cô đã mắng chán, mà Văn Quốc Đống cũng nghe chán rôi: "Hai mươi mấy năm cực khổ không phải uống phí..."

Khung cảnh phía trước đập nước rộng rãi thoáng đãng, tuyết rơi trắng xóa kết hợp với hoa mai nở rộ tạo nên một khung cảnh độc đáo.

Tô Bối chán nản dựa vào ngực Văn Quốc Đống, thỉnh thoảng trêu chọc hắn vài cái khiến vòng tay đang ôm cô không khỏi siết chặt: "Không thể thành thật chút à?"

"Không thể... Chồng ơi... Chán quá..."

Trong dịp Tết nhất bận rộn này, hiếm khi hai người có không gian riêng tư thế này, thế mà lão già này chỉ

đấm chìm trong loại hoạt động câu cá nhàm chán này.

Diệp Liệt Thanh người ta cũng có tuổi mà còn biết kéo Văn Uyển vào rừng mai "ngắm hoa", tất nhiên, cô chẳng biết thời tiết lạnh giá thế này hai người kia ngắm "hoa thật" hay "hoa nữ" trong đó nữa.

Chuyện Văn Quốc Đống "không hiểu phong tình" khiến cô rất không vui.

Tô Bối dạng chân ngôi trên người Văn Quốc Đống, ghé sát vào tai hắn nói: "Chồng ơi... Chúng ta có nên làm việc gì đó có ý nghĩa không?"

Nghe vậy, mắt phải Văn Quốc Đống đột nhiên nhảy lên, hướng mắt nhìn khung cảnh hoang vắng trước mặt, hỏi: "Không sợ lạnh à?"

Tô Bối hé miệng ngậm lấy vành tai hắn, đâu lưỡi xoay vòng tròn quanh vành tai, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Muốn chồng..."

Nói xong, cơ thể nhỏ nhắn bất đâu cọ xát trên người hắn.

Ánh mất Văn Quốc Đống vô thức tối sâm, một tay đè cơ thể đang ngọ nguậy lung tung của Tô Bối: "Tiểu yêu tinh... Quay về lại nói... Ưm..."

Tô Bối không chờ hắn nói hết câu đã ngẩng cổ hôn lên.

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.