[Dục Khát (Cao H)]
Chương 260: Dì Muốn Có Đứa Con Thứ Hai Với Chồng Tôi...
Chương 260: Dì Muốn Có Đứa Con Thứ Hai Với Chồng Tôi...
Thấy vậy, Tô Bối vẫn tiếp tục hưng phấn nói: "Tôi nghe thím Vương nói cách đây một thời gian dì muốn có đứa con thứ hai với chồng tôi... Ha ha... Dì à... Già tắm rồi, dì tấy đâu ra thể diện thế t..."
"Dì còn chưa biết... Kem dưỡng vùng kín mà dì thoa mỗi tối tà gì đâu..."
Nghe vậy, Văn Uyển vốn đang ngôi bên giường Lâm Quyên fập tức đứng dậy nhìn Lâm Quyên với vẻ mặt kinh ngạc: "Đệt! Bà ta vẫn thoa mỗi ngày! Qe..."
Văn Uyển không nhịn được khi nghĩ đến khung cảnh đó, cô ấy trực tiếp nôn khan.
Lâm Quyên không nhịn được, vốn đã muốn từ bỏ, nhưng sauv khi nghe xong tời nói của Văn Uyển, bà ta ngôi thẳng cơ thể đã bị tiệt, nhìn chằm chằm Tô Bối với ánh mắt mất oán hận: "Con đĩ! Tao... Tao vẫn chưa... Ly hôn! Tao vẫn fà... Bà Văn!"
Mặc dù không thể nói rõ ràng, nhưng bà ta vẫn cố gắng nhấn mạnh rằng bà ta fà "bà Văn".
Tô Bối mím môi, thốt ra một tiếng "Ô" trong sự nghi ngờ, cũng không giải thích với Lâm Quyên về chuyện cô và Văn Quốc Đống đi đăng ký kết hôn.
Văn Quốc Đống chưa từng tên tiếng đột nhiên nói: "Không còn sớm nữa, đến túc phải đi rồi..."
"Bế em ra ngoài đi..."
Nghe vậy, Văn Quốc Đống cúi xuống ôm tấy cô, không hê nhìn Lâm Quyên.
Sự việc của Lâm Quyên không gây ra nhiêu gợn sóng trong nhà họ Văn, ngoại trừ việc Văn Uyển "không một lời oán than" ngoan ngoãn ở trong bệnh viện chăm sóc bà ta.
Tô Bối cũng tò mò vì sao Văn Uyển lại ngoan ngoãn như vậy, nên cô quấy rây Văn Quốc Đống một đêm.
Văn Quốc Đống xoa xoa mi tâm: "Hoa Nguyên là “bạn trai nhỏ” của Văn Uyển, hồi trước nuôi ở bên ngoài."
Tô Bối nhớ tới lời nói của Văn Uyển lúc trước, nhíu mày.
Chỉ sợ rằng bạn trai nhỏ này không phải là trai bao mà Văn Uyển tìm bên ngoài.
"Bạn trai nhỏ của nó không phải là đèn cạn dâu, cậu ta rất tham vọng..."
Khi Văn Quốc Đống nói lời này, hắn thở dài: "Diệp Liệt Thanh bây giờ không biết chuyện Hoa Nguyên...
Không có nghĩa là sau này chú ấy không biết..."
"Văn Uyển và Diệp Liệt Thanh... Anh nghĩ sao?"
Trước đây Tô Bối chưa từng nói đến đê tài này với Văn Quốc Đống cũng là bởi vì quan hệ của bọn họ lúc đó không tốt bằng Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển.
Văn Quốc Đống dừng một chút, chỉ nói: "Diệp Liệt Thanh cậu ta.... Điên lên thì không cân mạng luôn..."
Sáng sớm hôm sau, trước bình minh, Diệp Liệt Thanh vội vã từ nước ngoài trở về, đến bệnh viện đón Văn Uyển.
Tô Bối: "..."
Thực sự không thể chịu đựng được việc xa nhau dù chỉ trong giây tát.
Thấy hai người ở bên nhau, Liễu Nhứ xoay người rời đi mà không nói gì với vẻ mặt tạnh tùng.
Sau mùng ba tết, nhiêu người đến tận cửa để chúc mừng năm mới.
Văn Quốc Đống đi theo Tô Bối suốt thời gian qua, chỉ trong vài ngày, dưới sự che chở của Văn Quốc Đống, Tô Bối chưa bao giờ có cảm giác khó chịu như đêm giao thừa đó khi giao tiếp với chị em dâu.
Các thành viên nhà họ Văn dường như đã hoàn toàn "quên sạch" vê "bà Văn cũ".
Rừng mai năm nay nở nhiêu hoa hơn năm ngoái.
Văn Quốc Đống hiếm khi có thời gian khiêng một chiếc ghế dài nhỏ và kéo Tô Bối đến đập nước để "thăm tại nơi cũ".
Những cây hoa mai ở rừng mai do chính Văn Quốc Đống trông khi còn rất nhỏ, bây giờ đã mấy chục năm rồi, vài toại hoa mai đặc biệt nổi bật vào những ngày tuyết rơi.
Văn Uyển không biết xấu hổ kéo Diệp Liệt Thanh đi theo, nhìn biển hoa rôi thở dài: "Hừ... Chị nhìn kìa...
Hoa mai này biết rắng chủ nhân của nó có một mùa xuân thứ hai đấy!"
Trong đầu Tô Bối đột nhiên nhớ đến bài thơ hôi trước Văn Uyển đã làm.
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.