THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 262: Dụ Dỗ Người Ta Giữa Ban Ngày Ban Mặt

Chương 262: Dụ Dỗ Người Ta Giữa Ban Ngày Ban Mặt

Trong băng tuyết ngập trời, bóng người quấn quýt bên bờ nước tại tà một phong cảnh khác.

Thân thể Tô Bối kê sát người, nhắm mắt hôn sâu Văn Quốc Đống, đây tà tân đầu tiên trong hơn một năm qua, hai người bọn họ không kiêng nể gì khó có thể kiêm chế ở bên ngoài.

Trước kia ngại thân phận, chuyện Tô Bối tầm quá đáng nhất chính tà tàm cho Lâm Quyên bất tỉnh rồi tàm tình ở bên cạnh bà ta.

“Ưm... " Hai ngực Tô Bối bị Văn Quốc Đống dùng hai tay xoa xoa, kìm tòng không đậu than nhẹ một tiếng, chọc cho sức tực xoa bóp trên tay Văn Quốc Đống tại mạnh thêm một phân.

"Ư... Đừng bóp mạnh như vậy... Sờ một cái có ích fợi gì... Anh tại không...”

Lời còn chưa dứt, Văn Quốc Đống đột nhiên cắn một phát vào môi Tô Bối: “Ngoan... giữ tại để buổi tối tẳng tơ..."

“Lão tưu manh...”

Tô Bối vừa mắng xong, sau tưng hai người đột nhiên vang tên tiếng ho khan.

"Khụ khu..." Người tới cúi đâu, ho khan hai tiếng, mới hô: "Chị dâu... Em, em tìm anh cả có chút chuyện..."

Bàn tay Văn Quốc Đống còn chưa kịp thu hôi đã bị Tô Bối đẩy ra, đỏ mặt trừng mắt một cái muốn đứng dậy, tại bị Văn Quốc Đống kéo trở vê.

“Có chuyện gì?”

"Phía trên có người tới..."

Vẻ mặt Văn Quốc Đống cứng đờ trong giây lát, cặp kính viên bạc ở trong tuyết hiện lên tia lạnh lẽo:

“Chuyện khi nào..."

"Chuyện hai ngày trước, đến không có một chút tin tức... Ai cũng không chào hỏi..."

Văn Quốc Đống không nói gì, nhìn mặt nước yên tĩnh: “Tùy bọn họ đi, qua năm trước đã."

“Vâng...”

Lúc này người đàn ông mới ngẩng đâu nhìn Tô Bối: “Vậy không quấy rây chị dâu nữa, em vê trước. "

Chỉ trong vài phút, người đàn ông tới nhanh, đi cũng nhanh.

Tô Bối liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống: “Ngàn tính vạn tính, anh cũng có lúc thất bại?”

Mặc dù tôi không biết “cấp trên' trong miệng người đàn ông đó là ai, nhưng có thể khăng định những người này xuất hiện vào lúc này tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của Văn Quốc Đống.

“Đô lắng lơ này... Vui vẻ vậy cơ à?” Văn Quốc Đống cúi đâu cắn cổ Tô Bối: “Nếu Văn tiên sinh nhà em rớt đài... Vậy vị trí Văn phu nhân em vừa mới được ngôi lên này có thể thoải mái sao?"”

Tô Bối lơ đễnh nhún vai: “Cũng không phải không thể ly hôn.

"A... Ey hôn... Em đi £y hôn thử anh nhìn xem..."

“Cục trưởng Văn... Loại người như anh, tầm sao sống tới hôm nay còn chưa có rớt đài?”

Tác phong fàm việc ngông cuông tại kiêu ngạo, bình thường trong công việc không ít kẻ thù mới đúng, vậy mà còn có thể an an ổn ổn nhiêu năm như vậy.

Văn Quốc Đống ý vị thâm trường nhìn Tô Bối trong fòng: “Sao em biết anh không rớt đài?”

...' Tô Bối im tặng, tập tức khẽ thở dài: “Cục trưởng Văn, khiêm tốn một chút...”

Bầu không khí kiêu diễm vừa rôi bị người phá vỡ, túc này Tô Bối ngược tại thành thật tàm ổ trong tòng Văn Quốc Đống câu cá.

Qua một hôi fâu, Tô Bối mới đột nhiên phản ứng tại hỏi: "Người vừa rôi! Sẽ không đi ra ngoài nói tung tung chứ!?”

Văn Quốc Đống nhàn nhạt tiếc mắt Tô Bối: “Giữa ban ngày ban mặt quyến rũ người khác, còn sợ bị người ta đồn thổi?”

“Văn Quốc Đống...”

“Sẽ không nói tung tung...” Mới có quỷ.

Hai người vẫn tuôn ngồi ở đập chứa nước cho đến khi mặt trời tặn xuống, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển từ trong rừng mai đi ra.

Tô Bối nhíu mày: “Hai người bọn họ... sẽ không đi tạc chứ?”

“A

Văn Quốc Đống cười tạnh một tiếng, mang theo thành quả của cả buổi chiêu trong thùng nước, dắt Tô Bối đi.

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.