[Dục Khát (Cao H)]
Chương 259: Vào Phòng Mây Mưa Trên Giường Của Dì...
Chương 259: Vào Phòng Mây Mưa Trên Giường Của Dì...
Nghe thấy âm thanh này, Tô Bối duỗi tay ra ôm tấy Văn Quốc Đống, cả người nằm trong vòng tay của Văn Quốc Đống, cho dù bác sĩ ở đằng sau cũng không buông tay mà còn thì thâm với Văn Quốc Đống: "Chồng...
Em ấy mắng chúng ta kìa..."
Văn Uyển tắc tắc người: "Không chịu nổi nữa rồi, em đi đây! Em đi tà được chứ gì!"
Văn Quốc Đống ngước mắt tên, tạnh tùng fiếc nhìn cô ấy: "Đêm nay cháu canh ở đây..."
Vừa nói xong, Văn Uyển tập tức bùng nổ: "Đệt! Dựa vào đâu chứ? Nếu hai người gây rắc rối thì cháu sẽ phải chịu trận sao?"
Văn Uyển bùng nổ, sắc mặt Văn Quốc Đống không thay đổi, hắn chỉ nhẹ giọng nói hai chữ: "Hoa Nguyên..."
Nghe vậy, biểu cảm tức giận trên mặt Văn Uyển tập tức đông cứng tại trong chốc fát, khuôn mặt nhỏ nhấn tái nhợt. Thấy vậy, bàn tay Tô Bối vòng qua eo Văn Quốc Đống siết chặt: "Đừng có dọa người ta..."
Văn Uyển tăng tặng nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống vài giây, ngôi xuống bên cạnh Lâm Quyên với vẻ căm hận: "Coi như bác tàn nhẫn! Bác không sợ buổi tối cháu sẽ giết bà ta sao!"
Văn Quốc Đống thu hôi ánh mắt: "Khi cháu câu xin bác..."
"Hừ...." Văn Uyển khịt mũi tạnh tùng, chán ghét nhìn chăn bông trên người Lâm Quyên, hỏi: "Chỉ là đột quy mà thôi, tàm sao có thể không tự chủ được?"
Khi ba người họ đang tranh cãi, bác sĩ đã kiểm tra đơn giản cho Lâm Quyên, nhìn những người trong phòng rồi nói nhỏ: "Khi bệnh nhân rơi vào tình trạng này, người nhà nên quan tâm bệnh nhân hơn, nên bao dung và quan tâm bệnh nhân hơn..."
"Cảm xúc của bệnh nhân rất quan trọng trong việc điêu trị... Cho nên...."
Lời này chẳng khác gì nói rằng bọn họ nên có thái độ tốt hơn đối với bệnh nhân và ít chọc tức bệnh nhân hơn.
Đâu Tô Bối vùi vào vòng tay Văn Quốc Đống: "Đừng lo lắng, bác sĩ, chúng tôi sẽ hợp tác... Không cân phải ức chế việc điêu trị và thuốc men, chỉ cân có thể chữa khỏi, chúng tôi sẵn sàng thử bất cứ điêu gì..."
Sau khi bác sĩ kiểm tra, hộ lý ở bên cạnh lặng lẽ đến gân Lâm Quyên, bước lên phía trước nhấc chăn bông lên, cởi quân trên người Lâm Quyên.
Lâm Quyên còn chưa kịp hồi phục sau cú vả mặt của Văn Quốc Đống thì đột nhiên bà ta cảm thấy lạnh ở thân dưới, cô hộ lý trung niên gọn gàng thay chiếc quân ướt đẫm nước tiểu trước mặt mọi người trong phòng bệnh.
"Aaaaaaaa...."
Tiếng thét chói tai này khiến Tô Bối và Văn Uyển giật mình.
"Đệt! Bà đột nhiên hét lên cái gì?"
Tô Bối không ngờ hộ lý đột nhiên động thủ, hai tay bấu chặt trên eo Văn Quốc Đống: "Không được phép nhìn!"
" 1?
Khóc miệng Văn Quốc Đống giật giật: "Em coi anh là loại người như nào vậy?"
Văn Uyển ở gân Lâm Quyên nhất, lúc hộ lý thay quân áo, cô ấy buộc phải nhìn cơ thể trắng bóc của Lâm Quyên: "Đệt! Thật kinh tởm... Mắt của bà đây.... Ahhh..."
Lâm Quyên nghe lời nói của Văn Uyển, tức giận thở hổn hển, bàn tay duy nhất có thể dùng để nắm chặt ga trải giường dưới người bà ta, vẻ mặt nhục nhã và xấu hổ mà Tô Bối chưa từng thấy bao giờ.
"Con... Con đi.."
Bác sĩ vội vàng bước lên phía trước để trấn an cảm xúc của Lâm Quyên, cuối cùng nói với Văn Quốc Đống:
"Bệnh nhân đang trong tình trạng xấu, không chịu được sự kích thích.... Người chăm sóc..."
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Uyển, cô ấy bĩu môi, không lên tiếng.
Thấy vậy, bác sĩ không thể nói thêm gì nữa, kiểm tra xong không có chuyện gì thì rời đi.
Tô Bối mỉm cười nhìn Lâm Quyên: "Dì, nếu dì chết như vậy, dì có cam tâm không?"
"Dì chẳng phải coi thường người nhà quê sao? Bây giờ người ngủ với người đàn ông của đì tà người nhà quê mà dì khinh thường nhất... Người đánh con trai dì cũng tà người nhà quê mà dì khinh thường nhất...
Cũng tà tôi, một người nhà quê đã bước vào phòng và mây mưa trên giường của dì..."
Mặt Lâm Quyên càng ngày càng đỏ, thậm chí còn chật vật tự mình ngôi dậy: "Con... Con đi... Không biết xấu hổ..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.