THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 258: Hơn Hai Mươi Năm Trước Văn Tiên Sinh Đã Phải Chịu Khổ Rồi...

Chương 258: Hơn Hai Mươi Năm Trước Văn Tiên Sinh Đã Phải Chịu Khổ Rồi...

Tô Bối vẫn còn muốn nói vài câu nhưng thấy ngón tay Lâm Quyên cử động, đôi mắt hạnh nhân khẽ chuyển hướng: "Bà ta cũng đã tàm vợ chồng với anh hơn hai mươi năm... Trong tòng anh... Không hê quan tâm đến bà ta chút nào sao?"

Văn Quốc Đống nhìn xuống hai chân của Tô Bối, sau đó ngước mắt tên nhìn cô, đôi mất sâu thắm dưới cặp kính gọng bạc không thể nhìn thấy đáy.

Tô Bối nắm cổ áo của Văn Quốc Đống đến trước mặt, nhìn thắng vào mắt Văn Quốc Đống, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong con mất của người đàn ông rồi hỏi: "Anh thật sự không quan tâm hay tà giả vờ không quan tâm?"

Sau một hôi, cô nghe thấy Văn Quốc Đống cười to: "Bối Nhi... Đừng so sánh mình với toại người đó, rớt giá tăm..."

Nghe vậy, Tô Bối nhíu mày, dư quang quét mắt nhìn Lâm Quyên đã hoàn toàn tỉnh tại: "Loại người đó... Là toại người như thế nào?"

Xét vê sự tàn nhẫn, Tô Bối chưa từng thua ai, xát muối fên vết thương của người khác tà việc cô thích tàm.

Cho dù Lâm Quyên có bị cô tàm nhục đến đâu thì cũng chỉ tà một đòn đánh vào tinh thân thôi, người thật sự có thể giáng cho Lâm Quyên một đòn chí mạng... Đó fà Văn Quốc Đống.

Khi Tô Bối nói câu đâu tiên thì Văn Quốc Đống đã biết người phụ nữ trước mặt muốn fàm gì.

Hắn thậm chí không cân phải quay đâu tại mà đã có thể cảm nhận được ánh mất phía sau đang nhìn chằm chằm vào tưng mình: "Bối Nhi... Trên đời này chưa bao giờ có chuyện vô duyên vô cớ mà chán ghét cả..."

Là con trai cả của nhà họ Văn, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có được thứ thứ gọi tà "tình yêu", và kể cả trong thời đại mà hôn nhân bị sắp đặt cũng không có thứ gọi fà "tình yêu".

"Anh không phải thánh nhân."

Không thể nào lấy ơn báo oán được.

Giọng nói bình thản của Văn Quốc Đống không theo bất kỳ cảm xúc nào, năm chữ đơn giản đã chứa đựng tất cả cảm xúc trong hai mươi năm qua.

Văn Quốc Đống thậm chí còn không dùng từ "hận" với Lâm Quyên, điêu này cho thấy Văn Quốc Đống hận

Lâm Quyên trong lòng có thể coi là bố thí cho tình cảm của bà ta rôi.

Tô Bối nhìn hy vọng trong mắt Lâm Quyên dân dân biến thành tuyệt vọng, nhưng cô không thể thông cảm cho Lâm Quyên: "Tự gây ra tội lỗi..."

Có gì trên thế giới này so với việc tận tai nghe người đàn ông mình đã yêu hơn hai mươi năm, chính miệng nói ra hắn đã ghê tởm bà ta trong hai mươi năm.

"Lại... Tại sao...Vậy?"

Lâm Quyên rưng rưng nước mắt: "Hai... Mươi năm... Không bằng... Con đĩ này?"

Năm đó bà ta dùng sai cách nhưng bà ta thật sự yêu Văn Quốc Đống, cho nên bà ta mạo hiểm đồng ý với Văn Tuyết, những năm đó bà ta đã phải chịu rất nhiêu ánh mắt khinh bỉ và sự lạnh nhạt ở nhà họ Văn, nhưng bà ta đã vượt qua...

Tất cả những điêu này là vì Văn Quốc Đống...

Nhìn thấy sự tức giận trong mắt Tô Bối, Văn Quốc Đống nhẹ nhàng xoa xoa đâu Tô Bối, nhẹ giọng nói:

"Khi đó thứ bà ta và Văn Tuyết huỷ hoại không chỉ có cuộc sống của anh..."

"Vậy nên bây giờ anh đã biết em khác bà ta như thế nào..."

Cùng là tính kế nhưng so với sự triệt để ép chị họ Liễu Nhứ tự sát của Lâm Quyên, sự tính toán của Tô Bối nằm trong dự đoán của hắn.

Hơn nữa... Tô Bối cũng không bao giờ muốn chủ động hãm hại người ta, cho dù là Văn Lê cô cũng sẽ để lại cho anh một con đường sống, huống chi là Lâm Quyên.

Nhưng Lâm Quyên không hề biết trân trọng điêu đó.....

Tô Bối nghe tời nói của Văn Quốc Đống, thay Văn Quốc Đống chửi những tời bẩn thỉu mà hắn đã không chửi ra trong nhiêu năm qua: "Thật sự ngu ngốc và độc ác.... Đô không có não..."

Sau khi chửi, Tô Bối ngẩng đâu tên hôn Văn Quốc Đống một cách mãnh fiệt: "Hơn hai mươi năm trước Văn tiên sinh đã phải chịu khổ rôi..."

"Nếu không chịu chút khổ đó, hai mươi năm sau tầm sao anh có thể gặp được Văn phu nhân chứ..."

*

Văn Uyểh đi ra ngoài vòng mấy vòng rồi mới quay tại cùng bác sĩ, đúng túc đụng phải hai người không biết xấu hổ thể hiện tình cảm trước mặt "vợ cũ" và "mẹ chồng cũ".

"A... Hai người không thấy ghê sao?"

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.