[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]
Chương 699: Bỏ tù (3)
Trong lòng Yến Kỳ như có ngọn lửa thiêu đốt, nhưng trước mặt Hoàng đế hắn sẽ không thể hiện ra ngoài, "Vâng, nhi thần hiểu rồi."
Yến Hoài gật đầu, "Ừ, vậy lui ra đi."
Yến Kỳ đang định quay người rời đi, đột nhiên như nghĩ đến gì đó liền nói, "Phụ hoàng, sáng nay trong triều đề xuất xin tăng thêm lương thảo cho Sóc Tây quân, người cảm thấy có thể không?"
Yến Hoài nhìn thoáng qua Yến Kỳ, "Con lại quan tâm đến Sóc Tây quân rồi à?"
Khoé môi Yến Kỳ giật giật, "Vương thúc mất rồi, lòng quân dân ở Sóc Tây chắc chắn sẽ dao động, mà trước đó lại còn vụ án quân lương. Nhi thần nghĩ nếu muốn duy trì thì hiện tại nên đưa quân lương mới đến đó nhiều 1 chút mới tốt."
Yến Hoài nhìn hắn 1 cái, "Gọi Dương Hãn Thượng thư Hộ bộ đến đây!"
Đây chính là có ý tiếp theo sẽ bàn bạc chuyện quân lương tiếp tế. Cát Dương không ở trong kinh, chắc hẳn phải do Dương Hãn xử lý chuyện này.
Lúc này đáy lòng Yến Kỳ mới được buông lỏng, hắn đáp lời rồi lui ra ngoài. Mấy người Lý Mục Vân cũng đã ra ngoài từ lâu, chẳng bao lâu Yến Kỳ bước ra với vẻ tức giận không hề che giấu trên gương mặt. Mặc dù hôm nay không có chứng cứ trực tiếp chỉ trích Hoàng hậu, nhưng lời của Vương Hàn chính là 1 trong những bằng chứng, vậy mà phụ hoàng hắn chỉ cấm túc Hoàng hậu, ngay cả hỏi cũng không định hỏi gì thêm!
Nghĩ đến đây đáy lòng Yến Kỳ lại ngột ngạt, vị trí Hoàng hậu này của Triệu Thục Hoa đã ngồi suốt 20 năm rồi, vì cái gì sao? Chẳng phải vì bà ta có 1 phụ thân là Phụ quốc Đại tướng quân à? Nếu như Trung Quốc công phủ có binh quyền trong tay, lúc sắc lập Thái tử thì làm gì còn phần của Yến Triệt?
Lồng ngực Yến Triệt phập phồng không ngừng, mãi 1 lúc sau hắn mới đè ép được cơn tức giận này xuống sau đó nhìn sang Lý Mục Vân, "Lý Đại nhân, phiền ngươi quay về đại lao Hình bộ cùng Bổn vương 1 chuyến. Lão Thất, ngươi cũng đi theo ta, chúng ta lại thẩm vấn Vương Hàn thêm lần nữa."
Dừng lại 1 chút Yến Kỳ lại nhìn Trịnh Bạch Thạch, "Trịnh Đại nhân cứ làm việc của mình đi, lúc nào cần thì Bổn vương sẽ phái người đến tìm ngươi."
Vẻ mặt Trịnh Bạch Thạch nhăn nhó khó xử, Yến Kỳ nổi cơn giận dữ thì cũng thể hiện ra ngoài quá rõ ràng rồi.
Yến Kỳ dẫn theo Yến Trì và Lý Mục Vân đi trước, Trịnh Bạch Thạch do dự đứng đó 1 lúc lâu, đang định rời đi thì đột nhiên có 1 tiểu thái giám đứng ở cách đó không xa vẫy tay về phía ông. Tiểu thái giám kia là người của Đông Cung, Trịnh Bạch Thạch nhận ra liền lập tức thở dài, bước về phía đó...
Lúc Trịnh Bạch Thạch nhìn thấy Yến Triệt thì hắn đã đứng chờ trong gió rét 1 lúc, Trịnh Bạch Thạch đang định hành lễ thì hắn lại đưa tay đỡ ông dậy, "Trịnh khanh không cần đa lễ, chúng ta nói ngắn gọn thôi, bên phía phụ hoàng nói thế nào rồi?"
Trịnh Bạch Thạch cười khổ, "Hoàng thượng nói không có chứng cứ thì sẽ không thể giam giữ Hoàng hậu nương nương mãi được. Nếu như vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực hơn thì sẽ giải trừ cấm túc của người, có điều vi thần thấy Thành vương Điện hạ sẽ không bỏ qua."
Sự căng thẳng trong lòng Yến Triệt thoáng buông lỏng, "Chuyện này đương nhiên Bản cung hiểu rõ, ngươi yên tâm, mẫu hậu cũng biết rồi."
Trịnh Bạch Thạch hơi do dự, "Hiện tại Hoàng hậu nương nương bị cấm túc, Thái tử Điện hạ phải thật cẩn thận mới được. Chuyện này không liên quan đến Điện hạ, cho dù... cho dù Thành vương thật sự tìm được chứng cứ gì thì Điện hạ cũng phải luôn luôn tự bảo vệ mình mới được."
Lời này đúng là không dễ nghe, nhưng Yến Triệt là người phân rõ được tốt xấu nên liền khẽ gật đầu, "Ngươi yên tâm, Bản cung hiểu rồi."
Trịnh Bạch Thạch thở dài, "Thành vương Điện hạ biết rõ vi thần cố tình giúp đỡ Thái tử nên chắc chắn sẽ luôn luôn đề phòng hạ quan. Hạ quan sẽ cố gắng nghe ngóng nhưng cũng chỉ sợ tốn công vô ích, mong Điện hạ thứ tội."
Yến Triệt vỗ vỗ lên vai Trịnh Bạch Thạch, sao hắn lại không hiểu ý đồ của Yến Kỳ chứ, "Trịnh khanh không nên tự trách, vụ án của Tấn vương phủ nói lớn cũng không lớn, trước khi có đầy đủ chứng cớ thì mẫu hậu chẳng qua chỉ bị cấm túc mà thôi. Chính vụ trong triều đình rất nhiều, chuyện đảm bảo trị an trong kinh thành mới là việc quan trọng nhất của Trịnh khanh."
Trịnh Bạch Thạch lập tức gật đầu, Yến Triệt không vì Hoàng hậu rơi vào hoàn cảnh khó khăn mà rối loạn, đây chính là ưu điểm của Yến Triệt mà ông rất tán thưởng.
Trịnh Bạch Thạch cáo từ rời khỏi Hoàng cung, đôi mắt vẫn luôn không hề hoảng loạn vủa Yến Triệt liền trở nên u ám. Mặc dù phụ hoàng hắn không truy cứu mẫu hậu nhưng bị cấm túc cũng chính là 1 tín hiệu, hắn không thể nào để cho mẫu hậu mình bị cấm túc mãi được.
Bên trong Khôn Ninh cung, Vân Nhạn hơi lo lắng nói, "Nương nương, bên ngoài có trên dưới 100 Cấm vệ quân canh giữ, người lãnh binh chính là Triệu Vũ."
Triệu Thục Hoa cười lạnh, "Vậy mà lại là hắn."
Vân Nhạn thở dài, "Hoàng thượng không nói 2 lời đã bao vây Khôn Ninh cung mà không luận tội. Như thế này truyền đi thì trong ngoài cung ai cũng sẽ cho rằng người đã thật sự làm sai chuyện gì."
Triệu Thục Hoa khoát tay, "Không sao, ông ta không nhốt ta được bao lâu đâu, vả lại cũng sẽ không thẩm tra ta."
Vân Nhạn hơi khó hiểu, Triệu Thục Hoa đứng dậy đi đến bên cửa sổ rồi liếc nhìn ra bên ngoài, thấy ngoài Khôn Ninh cung đúng thật là có Cấm vệ quân thủ vệ sâm nghiêm vững vàng. Trong lòng Triệu Thục Hoa mơ hồ có chút dự cảm không tốt, rất nhanh liền phân phó, "Tìm cách đưa tin ra ngoài, nhất định phải để cho Thái tử án binh bất động."
Vân Nhạn nói, "Chỉ nói Thái tử án binh bất động thôi sao?"
Triệu Thục Hoa gật đầu, "Phải, hiện tại không được làm bất cứ chuyện gì."
Vân Nhạn khẽ gật đầu, nàng gọi 1 người bình thường không ai chú ý đến, hắn chính là tiểu thái giám tâm phúc của nàng. Nàng khẽ nói mấy câu, tiểu thái giám kia liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
...
Chuyện Hoàng hậu bị Hoàng đế cấm túc rất nhanh liền truyền ra ngoài, không quá 1 ngày, toàn thể trong ngoài triều đều biết được.
Không có Thánh chỉ rõ ràng thì lại càng dễ khiến cho người ta bàn tán đủ loại. Tất cả mọi người đều biết rõ Hoàng hậu vì vụ án thi hài bên trong Tấn vương phủ mới bị cấm túc, nhưng cuối cùng thì Hoàng hậu có giết người hay không?
Không ai biết chính xác được, nhưng chỉ qua 1 đêm, lời đồn Hoàng hậu giết người, thậm chí là Hoàng hậu mưu hại Tấn vương cũng đã truyền ra toàn bộ kinh thành. Đâu đâu cũng nghe thấy tiếng nghị luận, nhưng phụ tử Triệu Tinh và Triệu Hữu ở Thương Châu xa xôi vẫn không biết đến tình cảnh của Hoàng hậu.
Yến Kỳ tóm lấy Lý Mục Vân tiếp tục đi điều tra Khang Nguyên Bác và Vương Hàn, cả Cấm vệ quân và thái giám của Nội phủ hết lần này đến lần khác bị gọi đến thẩm vấn. Có lẽ Yến Kỳ biết Yến Trì là 1 người thâm sâu khó lường cho nên vẫn luôn đề phòng hắn.
Yến Kỳ vừa giám sát chặt chẽ quá trình điều tra, vừa nhìn chằm chằm vào lương thảo của Sóc Tây quân.
Không hiểu Hoàng đế bị Dương Hãn thuyết phục hay thế nào, mà ngay khi cơn mưa đầu đông bắt đầu rơi đã hạ một Thánh chỉ xuống. Lương thảo cho mùa đông năm nay tăng thêm 3 phần rồi chia ra 3 đường điều động từ Dự Châu, Định Châu và Nghiêm Châu, sau đó đưa đến Sóc Tây vào cuối tháng 10 để tướng sĩ Sóc Tây quân đủ ăn qua mùa đông. Mà cùng lúc đó, Cát Dương cũng nhận được 1 mệnh lệnh tạm thời quay về kinh thành.
Cái rét mùa đông càng lúc càng đến gần, không khí ở toàn bộ kinh thành cũng giống như mưa bão sắp đến. Chứng cứ mà Yến Kỳ muốn lại chậm trễ mãi không tìm ra, Hoàng hậu tuy bị giam trong Khôn Ninh cung, rõ ràng là 2 phe tranh đấu nhưng tạm thời chẳng có bên nào thu được lợi. Mãi đến khi Trịnh Tân Thành đưa tin tức từ Sóc Tây về mới khiến cho Yến Kỳ nhẹ nhàng thở phào.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Thành vương phủ, Yến Kỳ mang theo gương mặt mệt mỏi bước vào trong phủ. Lỗ Tiêu đi theo sau nói, "Lương thảo đã được phát đi rồi, Hoàng thượng lại gọi Cát Dương quay về chỉ để lại mỗi Lâm Từ Quý ở bên kia. Hiện tại Vũ Văn Hiến vẫn còn đang ở Lương Châu, bên trong Sóc Tây quân vừa đúng lúc có thể để cho Trịnh Tướng quân phát huy."
Lỗ Tiêu dừng 1 chút rồi nói, "Trịnh Tướng quân đã cứu được những người lần trước Trì Điện hạ yêu cầu ra ngoài, nhưng không đưa cho Trì Điện hạ mà dự định thu người lại để bản thân sử dụng, đúng lúc Trì Điện hạ cũng không phát hiện ra."
Yến Kỳ thâm trầm, "Có lẽ Yến Trì cũng có liên lạc bí mật với bên đó."
Lỗ Tiêu cười, "Vậy thì có tác dụng gì chứ, cách xa cả nghìn dặm, chẳng lẽ Trì Điện hạ vẫn còn có thể vươn tay đi cứu người sao?"
Yến Kỳ không nói gì, nghĩ đến bản thân mình đã bảo vệ không ít người cho Yến Trì nhưng mà Hoàng hậu này vẫn chỉ bị giam cầm nên Yến Kỳ có hơi không cam lòng. Những gì cần nói Vương Hàn đều đã nói rồi, hiện tại không có tiến triển gì mới mẻ cả nên hắn thật sự ngày 1 nôn nóng. Nếu qua mấy ngày nữa mà còn không tìm được chứng cứ thì có lẽ phụ hoàng sẽ ra lệnh hóa giải cấm túc của Hoàng hậu, đến lúc đó có khi còn bị bà ta trả đũa.
Yến Kỳ sốt ruột, "Thái tử đang làm gì?"
"Thái tử hơi cuống quýt, có điều đến giờ vẫn còn nhịn được."
Hoàng hậu chỉ mới bị giam cầm 5 ngày, đương nhiên Thái tử vẫn nhịn được...
Nghĩ như vậy, Yến Kỳ dừng chân lại, liệu có biện pháp nào khiến cho Thái tử nhịn không nổi không?
Một khi bản thân Thái tử rối loạn thì sẽ gây ra lỗi lầm.
Yến Kỳ cảm thấy sự ngột ngạt kéo dài suốt mấy ngày nay của mình lập tức tan biến, hướng đi mới này khiến cho tinh thần hắn dao động. Nhưng hắn vẫn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo về chuyện này thì trong nội viện đã vang lên tiếng kêu khóc bén nhọn khiến cho bước chân Yến Kỳ dừng khựng lại. Hắn chau mày, "Xảy ra chuyện gì?"
Lỗ Tiêu cũng kinh ngạc, mới đi lên trước máy bước đã nhìn thấy một hầu tì khắp người đầy máu đang khóc lóc giằng co với thị vệ ngăn cản mình. Lỗ Tiêu nhìn kỹ lại, "Điện hạ, là hầu tỳ của Cửu di nương..."
Yến Kỳ đang phiền muộn, vừa nghe thấy câu này thì vẻ mặt lập tức tối sầm, "Đúng là làm càn mà! Kéo xuống!"
Hắn bước nhanh về hướng thư phòng, nhưng vừa đi được 2 bước thì Tú Chi như phát điên mà vọt đến trước mặt Yến Kỳ, "Vương gia! Vương gia người mau đi cứu Di nương và tiểu Vương gia đi, Vương gia! Di nương sắp chết rồi, hài tử... hài tử có lẽ cũng sắp mất..."
Bàn tay Tú Chi đầy máu, vừa khóc vừa la hét, chỉ nhìn thôi đã đủ dọa người rồi. Yến Kỳ chau mày, hắn nghe được 2 chữ 'hài tử' thì trong lòng cũng khẽ động, hắn lập tức đi nhanh về phía viện của Tần Tương. Vừa đi hắn vừa hỏi, "Hài tử cái gì? Nàng có thai rồi sao? Tại sao không ai đến báo cho Bổn vương biết? Người đâu, mau truyền thái y..."
Biến cố xảy ra bất ngờ, Yến Kỳ không thể nào ngờ được Tần Tương thậm chí lại có thai rồi. Máu trên người Tú Chi không phải giả, mà vừa bước vào viện của Tần Tương thì vẻ mặt mọi người ở đây đều rất sợ hãi. Yến Kỳ chau mày bước nhanh vào trong, hắn nhìn thấy Tần Tương đang nằm co quắp trên giường nhỏ trong phòng sưởi, váy áo dưới thân đã bị máu tươi nhuộm đỏ ướt sũng. Trên trán nàng phủ đầy mồ hôi lạnh, trông hệt như sắp tắt thở, cho dù là Yến Kỳ giết người không chớp mắt thì giờ phút này hắn cũng bị máu của Tần Tương làm cho giật nảy mình.
Một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, huống hồ Tần Tương đã ở chung với hắn lâu như vậy, lại nghĩ đến máu này còn là máu của hài tử hắn hóa thành thì hắn càng cảm thấy cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt. Hắn mới đại hôn không lâu, còn chưa nghĩ đến 2 chữ 'hài tử', nhưng Phùng Linh Tố đã từng nhắc nhở vài lần. Đương nhiên hắn cũng muốn có con nối dõi, nếu như có 1 ngày dù là Thiếp thất hay Vương phi đột nhiên có thai thì hắn cũng cực kỳ vui sướng, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ đến khi biết được sủng thiếp của mình có thai thì đập vào mắt hắn lại là máu chảy đầm đìa.
"Vương gia... Vương gia..."
Vẻ mặt Tần Tương trắng bệch như quỷ, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nỗi đau đớn và tuyệt vọng, nhưng khi nhìn thấy hắn thì đáy mắt nàng lập tức tràn ngập quyến luyến. Yến Kỳ dù có lạnh tâm lạnh phổi đến cỡ nào thì hiện tại cũng đã mềm mại hơn nhiều, hắn bước đến phía trước, 1 tay nắm lấy tay Tần Tương, tay còn lại ôm nàng vào lòng, "Tương Nhi, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Nước mắt Tần Tương cuồn cuộn tuôn rơi, "Vương gia... Tương Nhi... Tương Nhi có thai rồi, mấy hôm nay Tương Nhi vẫn luôn chờ người đến đây, nhưng mà... nhưng mà vẫn không đợi được. Tương Nhi chỉ muốn đích thân mình báo tin cho người biết, nhưng mà..."
Yến Hoài gật đầu, "Ừ, vậy lui ra đi."
Yến Kỳ đang định quay người rời đi, đột nhiên như nghĩ đến gì đó liền nói, "Phụ hoàng, sáng nay trong triều đề xuất xin tăng thêm lương thảo cho Sóc Tây quân, người cảm thấy có thể không?"
Yến Hoài nhìn thoáng qua Yến Kỳ, "Con lại quan tâm đến Sóc Tây quân rồi à?"
Khoé môi Yến Kỳ giật giật, "Vương thúc mất rồi, lòng quân dân ở Sóc Tây chắc chắn sẽ dao động, mà trước đó lại còn vụ án quân lương. Nhi thần nghĩ nếu muốn duy trì thì hiện tại nên đưa quân lương mới đến đó nhiều 1 chút mới tốt."
Yến Hoài nhìn hắn 1 cái, "Gọi Dương Hãn Thượng thư Hộ bộ đến đây!"
Đây chính là có ý tiếp theo sẽ bàn bạc chuyện quân lương tiếp tế. Cát Dương không ở trong kinh, chắc hẳn phải do Dương Hãn xử lý chuyện này.
Lúc này đáy lòng Yến Kỳ mới được buông lỏng, hắn đáp lời rồi lui ra ngoài. Mấy người Lý Mục Vân cũng đã ra ngoài từ lâu, chẳng bao lâu Yến Kỳ bước ra với vẻ tức giận không hề che giấu trên gương mặt. Mặc dù hôm nay không có chứng cứ trực tiếp chỉ trích Hoàng hậu, nhưng lời của Vương Hàn chính là 1 trong những bằng chứng, vậy mà phụ hoàng hắn chỉ cấm túc Hoàng hậu, ngay cả hỏi cũng không định hỏi gì thêm!
Nghĩ đến đây đáy lòng Yến Kỳ lại ngột ngạt, vị trí Hoàng hậu này của Triệu Thục Hoa đã ngồi suốt 20 năm rồi, vì cái gì sao? Chẳng phải vì bà ta có 1 phụ thân là Phụ quốc Đại tướng quân à? Nếu như Trung Quốc công phủ có binh quyền trong tay, lúc sắc lập Thái tử thì làm gì còn phần của Yến Triệt?
Lồng ngực Yến Triệt phập phồng không ngừng, mãi 1 lúc sau hắn mới đè ép được cơn tức giận này xuống sau đó nhìn sang Lý Mục Vân, "Lý Đại nhân, phiền ngươi quay về đại lao Hình bộ cùng Bổn vương 1 chuyến. Lão Thất, ngươi cũng đi theo ta, chúng ta lại thẩm vấn Vương Hàn thêm lần nữa."
Dừng lại 1 chút Yến Kỳ lại nhìn Trịnh Bạch Thạch, "Trịnh Đại nhân cứ làm việc của mình đi, lúc nào cần thì Bổn vương sẽ phái người đến tìm ngươi."
Vẻ mặt Trịnh Bạch Thạch nhăn nhó khó xử, Yến Kỳ nổi cơn giận dữ thì cũng thể hiện ra ngoài quá rõ ràng rồi.
Yến Kỳ dẫn theo Yến Trì và Lý Mục Vân đi trước, Trịnh Bạch Thạch do dự đứng đó 1 lúc lâu, đang định rời đi thì đột nhiên có 1 tiểu thái giám đứng ở cách đó không xa vẫy tay về phía ông. Tiểu thái giám kia là người của Đông Cung, Trịnh Bạch Thạch nhận ra liền lập tức thở dài, bước về phía đó...
Lúc Trịnh Bạch Thạch nhìn thấy Yến Triệt thì hắn đã đứng chờ trong gió rét 1 lúc, Trịnh Bạch Thạch đang định hành lễ thì hắn lại đưa tay đỡ ông dậy, "Trịnh khanh không cần đa lễ, chúng ta nói ngắn gọn thôi, bên phía phụ hoàng nói thế nào rồi?"
Trịnh Bạch Thạch cười khổ, "Hoàng thượng nói không có chứng cứ thì sẽ không thể giam giữ Hoàng hậu nương nương mãi được. Nếu như vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực hơn thì sẽ giải trừ cấm túc của người, có điều vi thần thấy Thành vương Điện hạ sẽ không bỏ qua."
Sự căng thẳng trong lòng Yến Triệt thoáng buông lỏng, "Chuyện này đương nhiên Bản cung hiểu rõ, ngươi yên tâm, mẫu hậu cũng biết rồi."
Trịnh Bạch Thạch hơi do dự, "Hiện tại Hoàng hậu nương nương bị cấm túc, Thái tử Điện hạ phải thật cẩn thận mới được. Chuyện này không liên quan đến Điện hạ, cho dù... cho dù Thành vương thật sự tìm được chứng cứ gì thì Điện hạ cũng phải luôn luôn tự bảo vệ mình mới được."
Lời này đúng là không dễ nghe, nhưng Yến Triệt là người phân rõ được tốt xấu nên liền khẽ gật đầu, "Ngươi yên tâm, Bản cung hiểu rồi."
Trịnh Bạch Thạch thở dài, "Thành vương Điện hạ biết rõ vi thần cố tình giúp đỡ Thái tử nên chắc chắn sẽ luôn luôn đề phòng hạ quan. Hạ quan sẽ cố gắng nghe ngóng nhưng cũng chỉ sợ tốn công vô ích, mong Điện hạ thứ tội."
Yến Triệt vỗ vỗ lên vai Trịnh Bạch Thạch, sao hắn lại không hiểu ý đồ của Yến Kỳ chứ, "Trịnh khanh không nên tự trách, vụ án của Tấn vương phủ nói lớn cũng không lớn, trước khi có đầy đủ chứng cớ thì mẫu hậu chẳng qua chỉ bị cấm túc mà thôi. Chính vụ trong triều đình rất nhiều, chuyện đảm bảo trị an trong kinh thành mới là việc quan trọng nhất của Trịnh khanh."
Trịnh Bạch Thạch lập tức gật đầu, Yến Triệt không vì Hoàng hậu rơi vào hoàn cảnh khó khăn mà rối loạn, đây chính là ưu điểm của Yến Triệt mà ông rất tán thưởng.
Trịnh Bạch Thạch cáo từ rời khỏi Hoàng cung, đôi mắt vẫn luôn không hề hoảng loạn vủa Yến Triệt liền trở nên u ám. Mặc dù phụ hoàng hắn không truy cứu mẫu hậu nhưng bị cấm túc cũng chính là 1 tín hiệu, hắn không thể nào để cho mẫu hậu mình bị cấm túc mãi được.
Bên trong Khôn Ninh cung, Vân Nhạn hơi lo lắng nói, "Nương nương, bên ngoài có trên dưới 100 Cấm vệ quân canh giữ, người lãnh binh chính là Triệu Vũ."
Triệu Thục Hoa cười lạnh, "Vậy mà lại là hắn."
Vân Nhạn thở dài, "Hoàng thượng không nói 2 lời đã bao vây Khôn Ninh cung mà không luận tội. Như thế này truyền đi thì trong ngoài cung ai cũng sẽ cho rằng người đã thật sự làm sai chuyện gì."
Triệu Thục Hoa khoát tay, "Không sao, ông ta không nhốt ta được bao lâu đâu, vả lại cũng sẽ không thẩm tra ta."
Vân Nhạn hơi khó hiểu, Triệu Thục Hoa đứng dậy đi đến bên cửa sổ rồi liếc nhìn ra bên ngoài, thấy ngoài Khôn Ninh cung đúng thật là có Cấm vệ quân thủ vệ sâm nghiêm vững vàng. Trong lòng Triệu Thục Hoa mơ hồ có chút dự cảm không tốt, rất nhanh liền phân phó, "Tìm cách đưa tin ra ngoài, nhất định phải để cho Thái tử án binh bất động."
Vân Nhạn nói, "Chỉ nói Thái tử án binh bất động thôi sao?"
Triệu Thục Hoa gật đầu, "Phải, hiện tại không được làm bất cứ chuyện gì."
Vân Nhạn khẽ gật đầu, nàng gọi 1 người bình thường không ai chú ý đến, hắn chính là tiểu thái giám tâm phúc của nàng. Nàng khẽ nói mấy câu, tiểu thái giám kia liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
...
Chuyện Hoàng hậu bị Hoàng đế cấm túc rất nhanh liền truyền ra ngoài, không quá 1 ngày, toàn thể trong ngoài triều đều biết được.
Không có Thánh chỉ rõ ràng thì lại càng dễ khiến cho người ta bàn tán đủ loại. Tất cả mọi người đều biết rõ Hoàng hậu vì vụ án thi hài bên trong Tấn vương phủ mới bị cấm túc, nhưng cuối cùng thì Hoàng hậu có giết người hay không?
Không ai biết chính xác được, nhưng chỉ qua 1 đêm, lời đồn Hoàng hậu giết người, thậm chí là Hoàng hậu mưu hại Tấn vương cũng đã truyền ra toàn bộ kinh thành. Đâu đâu cũng nghe thấy tiếng nghị luận, nhưng phụ tử Triệu Tinh và Triệu Hữu ở Thương Châu xa xôi vẫn không biết đến tình cảnh của Hoàng hậu.
Yến Kỳ tóm lấy Lý Mục Vân tiếp tục đi điều tra Khang Nguyên Bác và Vương Hàn, cả Cấm vệ quân và thái giám của Nội phủ hết lần này đến lần khác bị gọi đến thẩm vấn. Có lẽ Yến Kỳ biết Yến Trì là 1 người thâm sâu khó lường cho nên vẫn luôn đề phòng hắn.
Yến Kỳ vừa giám sát chặt chẽ quá trình điều tra, vừa nhìn chằm chằm vào lương thảo của Sóc Tây quân.
Không hiểu Hoàng đế bị Dương Hãn thuyết phục hay thế nào, mà ngay khi cơn mưa đầu đông bắt đầu rơi đã hạ một Thánh chỉ xuống. Lương thảo cho mùa đông năm nay tăng thêm 3 phần rồi chia ra 3 đường điều động từ Dự Châu, Định Châu và Nghiêm Châu, sau đó đưa đến Sóc Tây vào cuối tháng 10 để tướng sĩ Sóc Tây quân đủ ăn qua mùa đông. Mà cùng lúc đó, Cát Dương cũng nhận được 1 mệnh lệnh tạm thời quay về kinh thành.
Cái rét mùa đông càng lúc càng đến gần, không khí ở toàn bộ kinh thành cũng giống như mưa bão sắp đến. Chứng cứ mà Yến Kỳ muốn lại chậm trễ mãi không tìm ra, Hoàng hậu tuy bị giam trong Khôn Ninh cung, rõ ràng là 2 phe tranh đấu nhưng tạm thời chẳng có bên nào thu được lợi. Mãi đến khi Trịnh Tân Thành đưa tin tức từ Sóc Tây về mới khiến cho Yến Kỳ nhẹ nhàng thở phào.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Thành vương phủ, Yến Kỳ mang theo gương mặt mệt mỏi bước vào trong phủ. Lỗ Tiêu đi theo sau nói, "Lương thảo đã được phát đi rồi, Hoàng thượng lại gọi Cát Dương quay về chỉ để lại mỗi Lâm Từ Quý ở bên kia. Hiện tại Vũ Văn Hiến vẫn còn đang ở Lương Châu, bên trong Sóc Tây quân vừa đúng lúc có thể để cho Trịnh Tướng quân phát huy."
Lỗ Tiêu dừng 1 chút rồi nói, "Trịnh Tướng quân đã cứu được những người lần trước Trì Điện hạ yêu cầu ra ngoài, nhưng không đưa cho Trì Điện hạ mà dự định thu người lại để bản thân sử dụng, đúng lúc Trì Điện hạ cũng không phát hiện ra."
Yến Kỳ thâm trầm, "Có lẽ Yến Trì cũng có liên lạc bí mật với bên đó."
Lỗ Tiêu cười, "Vậy thì có tác dụng gì chứ, cách xa cả nghìn dặm, chẳng lẽ Trì Điện hạ vẫn còn có thể vươn tay đi cứu người sao?"
Yến Kỳ không nói gì, nghĩ đến bản thân mình đã bảo vệ không ít người cho Yến Trì nhưng mà Hoàng hậu này vẫn chỉ bị giam cầm nên Yến Kỳ có hơi không cam lòng. Những gì cần nói Vương Hàn đều đã nói rồi, hiện tại không có tiến triển gì mới mẻ cả nên hắn thật sự ngày 1 nôn nóng. Nếu qua mấy ngày nữa mà còn không tìm được chứng cứ thì có lẽ phụ hoàng sẽ ra lệnh hóa giải cấm túc của Hoàng hậu, đến lúc đó có khi còn bị bà ta trả đũa.
Yến Kỳ sốt ruột, "Thái tử đang làm gì?"
"Thái tử hơi cuống quýt, có điều đến giờ vẫn còn nhịn được."
Hoàng hậu chỉ mới bị giam cầm 5 ngày, đương nhiên Thái tử vẫn nhịn được...
Nghĩ như vậy, Yến Kỳ dừng chân lại, liệu có biện pháp nào khiến cho Thái tử nhịn không nổi không?
Một khi bản thân Thái tử rối loạn thì sẽ gây ra lỗi lầm.
Yến Kỳ cảm thấy sự ngột ngạt kéo dài suốt mấy ngày nay của mình lập tức tan biến, hướng đi mới này khiến cho tinh thần hắn dao động. Nhưng hắn vẫn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo về chuyện này thì trong nội viện đã vang lên tiếng kêu khóc bén nhọn khiến cho bước chân Yến Kỳ dừng khựng lại. Hắn chau mày, "Xảy ra chuyện gì?"
Lỗ Tiêu cũng kinh ngạc, mới đi lên trước máy bước đã nhìn thấy một hầu tì khắp người đầy máu đang khóc lóc giằng co với thị vệ ngăn cản mình. Lỗ Tiêu nhìn kỹ lại, "Điện hạ, là hầu tỳ của Cửu di nương..."
Yến Kỳ đang phiền muộn, vừa nghe thấy câu này thì vẻ mặt lập tức tối sầm, "Đúng là làm càn mà! Kéo xuống!"
Hắn bước nhanh về hướng thư phòng, nhưng vừa đi được 2 bước thì Tú Chi như phát điên mà vọt đến trước mặt Yến Kỳ, "Vương gia! Vương gia người mau đi cứu Di nương và tiểu Vương gia đi, Vương gia! Di nương sắp chết rồi, hài tử... hài tử có lẽ cũng sắp mất..."
Bàn tay Tú Chi đầy máu, vừa khóc vừa la hét, chỉ nhìn thôi đã đủ dọa người rồi. Yến Kỳ chau mày, hắn nghe được 2 chữ 'hài tử' thì trong lòng cũng khẽ động, hắn lập tức đi nhanh về phía viện của Tần Tương. Vừa đi hắn vừa hỏi, "Hài tử cái gì? Nàng có thai rồi sao? Tại sao không ai đến báo cho Bổn vương biết? Người đâu, mau truyền thái y..."
Biến cố xảy ra bất ngờ, Yến Kỳ không thể nào ngờ được Tần Tương thậm chí lại có thai rồi. Máu trên người Tú Chi không phải giả, mà vừa bước vào viện của Tần Tương thì vẻ mặt mọi người ở đây đều rất sợ hãi. Yến Kỳ chau mày bước nhanh vào trong, hắn nhìn thấy Tần Tương đang nằm co quắp trên giường nhỏ trong phòng sưởi, váy áo dưới thân đã bị máu tươi nhuộm đỏ ướt sũng. Trên trán nàng phủ đầy mồ hôi lạnh, trông hệt như sắp tắt thở, cho dù là Yến Kỳ giết người không chớp mắt thì giờ phút này hắn cũng bị máu của Tần Tương làm cho giật nảy mình.
Một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, huống hồ Tần Tương đã ở chung với hắn lâu như vậy, lại nghĩ đến máu này còn là máu của hài tử hắn hóa thành thì hắn càng cảm thấy cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt. Hắn mới đại hôn không lâu, còn chưa nghĩ đến 2 chữ 'hài tử', nhưng Phùng Linh Tố đã từng nhắc nhở vài lần. Đương nhiên hắn cũng muốn có con nối dõi, nếu như có 1 ngày dù là Thiếp thất hay Vương phi đột nhiên có thai thì hắn cũng cực kỳ vui sướng, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ đến khi biết được sủng thiếp của mình có thai thì đập vào mắt hắn lại là máu chảy đầm đìa.
"Vương gia... Vương gia..."
Vẻ mặt Tần Tương trắng bệch như quỷ, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nỗi đau đớn và tuyệt vọng, nhưng khi nhìn thấy hắn thì đáy mắt nàng lập tức tràn ngập quyến luyến. Yến Kỳ dù có lạnh tâm lạnh phổi đến cỡ nào thì hiện tại cũng đã mềm mại hơn nhiều, hắn bước đến phía trước, 1 tay nắm lấy tay Tần Tương, tay còn lại ôm nàng vào lòng, "Tương Nhi, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Nước mắt Tần Tương cuồn cuộn tuôn rơi, "Vương gia... Tương Nhi... Tương Nhi có thai rồi, mấy hôm nay Tương Nhi vẫn luôn chờ người đến đây, nhưng mà... nhưng mà vẫn không đợi được. Tương Nhi chỉ muốn đích thân mình báo tin cho người biết, nhưng mà..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.