THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]

Chương 698: Bỏ tù (2)

Hiện tại ở bên ngoài đại doanh Sóc Tây khoảng hơn 100 dặm, doanh trại ở trấn Bạch Thạch đã bị Tề tiên sinh và Ngu Thất mang theo nhân mã đến khống chế hoàn toàn. Trấn Bạch Thạch tọa lạc tại phía Bắc kênh Bạch Thạch, có mấy chục hộ dân làm nghê săn bắn nằm rải rác trong thung lũng phía Nam, còn doanh trại lại đóng quân trên khe núi nằm ở nơi sâu nhất trên sườn núi. Nơi này ở cách chủ doanh rất xa, cũng bởi vì địa hình hiểm trở nên rất ít khi bị giặc Nhung đánh lén, chính vì thế nên chủ doanh cũng rất lơ là, bình thường chỉ để khoảng hơn 100 người canh giữ ở đây để quan sát tình hình quân địch.

Sở Phi Thịnh đi ngược gió tuyết bước vào chủ trướng, đập bốp một cái lên bàn của Chủ soái, "Cái thứ tạp chủng Lâm Từ Quý kia, mấy người Chu Khánh An đều bị hắn bắt rồi áp giải đi Lương Châu, suốt dọc đường này cũng đều là quân đội Lương Châu canh giữ, người của chúng ta căn bản không đánh được."

Sở Phi Thịnh đã ngoài 40 tuổi, nhưng vóc dáng cao lớn lực lưỡng, tinh thần quắc thước, vừa nghĩ đến Duệ Thân Vương bỏ mạng, huynh đệ của mình bị bắt đi thì trong lòng lại cuồn cuộn tức giận, "Vụ án quân lương nhất định sẽ để lên đầu mấy người lão Chu, nếu bọn ta không cứu thì cứ xác định đi nhặt xác cho lão Chu thôi. Mẹ nó, đúng là tức quá mà!"

Tề tiên sinh khoác 1 bộ áo choàng mỏng manh, gió rét bên ngoài gào thét khiến cho ông ho khan mấy tiếng kịch liệt. Ông cất giọng khàn khàn, "Tướng quân đừng sốt ruột, mấy người Tiêu Trừng đang ở Lương Châu, bọn ta truyền tin qua đó thì chắc chắn có thể an bài. Suốt dọc đường này đám người áp giải cũng không dám xem nhẹ, nhưng đến được Lương Châu rồi chắc hẳn sẽ buông lỏng cảnh giác thôi."

Sở Phi Thịnh cởi áo giáp trên người xuống sau đó ném vèo một cái lên trên ghế dựa. Ông biết vẫn còn có cách để cứu, nhưng ông là người đã đánh trận quang minh chính đại cả đời rồi nên hiện tại lại phải dùng cách lén lút nhường này để đi cứu người thì lửa giận trong lòng thật sự không nhịn được nữa, càng lúc càng bốc lên ngùn ngụt, "Điện hạ... không, hiện tại cũng là Vương gia của chúng ta, trong thư Tiểu Vương gia có nói an bài thế nào không? Lão tử đây đánh trận cả đời rồi, hiện tại lại trốn ở đây như con rùa đen rụt cổ vậy, thật sự là..."

"Tướng quân!" Tề tiên sinh thở dài một tiếng, "Không giấu gì Tướng quân, lúc được cứu lại kinh thành thì tại hạ cũng tức giận y hệt Tướng quân bây giờ, cũng may nhờ có Điện hạ nói mấy câu răn đe thức tỉnh tại hạ. Hiện tại vào thời điểm then chốt này, cho dù Tướng quân có thể lấy 1 địch 100 thì cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi cơ hội mà thôi. Nếu Tướng quân cứ kích động như vậy thì an nguy của Điện hạ phải làm thế nào?"

Sở Phi Thịnh nghiến chặt răng, "Theo ta thấy thì trực tiếp lãnh binh lên phía Bắc bao vây Lương Châu, báo thù cho lão Vương gia!"

Tề tiên sinh ho khan mấy tiếng dữ dội, "Tướng quân, bao vây Lương Châu sau đó thì sao?"

Sở Phi Thịnh là người nóng tính, lập tức trả lời, "Trước đây lão Vương gia nhận được thư từ Lương Châu nên mới rời đi, vừa đi đã xảy ra chuyện rồi, việc này nếu như không liên quan gì đến Lương Châu thì lão tử đây sẽ cắt đầu xuống cho ngươi làm ghế ngồi! Lúc ấy chính là Vũ Văn Hiến và Lâm Từ Quý kia ở Lương Châu, 2 tên chó đẻ này ngay từ đầu ta thấy ở kinh thành đã biết không phải thứ tốt đẹp gì rồi. Mấy hôm trước bọn chúng tước bỏ binh quyền của lão tử, lão tử chỉ hận không thể chém bọn chúng chết tươi!"

"Rồi sẽ có 1 ngày để cho Tướng quân được toại nguyện!"

Màn che được vén lên, Ngu Thất mang theo hơi lạnh bên ngoài tiến vào.

Sở Phi Thịnh nhìn thấy Ngu Thất bước vào cửa thì khóe môi liền mím lại không nói gì thêm. Mặc dù cùng là người mình, nhưng dù gì vẫn khác nhau, lúc lão Vương gia còn sống thì Sở Phi Thịnh chính là phụ tá đắc lực của lão Vương gia, còn Ngu Thất này chính là lứa tiểu bối, đối với ông chỉ là một đám tiểu tử miệng còn hôi sữa, bởi vậy ông hoàn toàn có thể ra vẻ trưởng bối giáo huấn Ngu Thất. Nhưng hiện tại lão Vương gia không còn nữa, đám trẻ tuổi bọn họ tự nhiên sẽ đi theo Yến Trì cầm quyền, mà Ngu Thất là thân tín của Yến Trì thì địa vị cũng khác rất nhiều. Sở Phi Thịnh thở dài, liên tiếp đè ép cơn tức giận của mình xuống.

Đi theo Yến Lẫm nhiều năm, đương nhiên ông sẽ không chỉ suốt ngày biết nóng giận.

Những chuyện người mới chống đối người cũ mặc dù rất khó nói nhưng trong lòng ông chỉ có kính phục Yến Trì chứ không hề có ý định không tuân theo. Hiện tại nhớ đến Yến Trì vẫn còn ở xa xôi nghìn dặm, ông chỉ hận không thể lập tức lãnh binh đuổi theo! Ngu Thất cười cười rồi quẳng 1 cái đùi cừu nướng lên bàn, "Tướng quân yên tâm, Tiêu Trừng đã ở Lương Châu rồi, hiện tại Lâm Từ Quý đã áp tải người của chúng ta đến đó thì nhất định ai cũng có thể bình yên vô sự mà rút lui. Đến đây, ăn cơm trước đã."

Vẻ mặt Sở Phi Thịnh vẫn hoàn toàn không vui, ông cũng là người bị Lâm Từ Quý bắt tại chủ doanh của Sóc Tây, nếu như không được cứu ra thì hiện tại có lẽ cũng sẽ bị áp tải đến Lương Châu. Nói không chừng, Lâm Từ Quý nổi lòng hung ác lên trực tiếp khiến cho ông chết ngoài ý muốn thì cũng không phải là không thể, cho nên phải ngồi chờ ở đây thế này chính là cực kỳ khó chịu.

Thấy Sở Phi Thịnh vẫn không nhúc nhích, Ngu Thất liền nói, "Tướng quân, mặc dù không ở chủ doanh nhưng hiện tại chúng ta cũng không thể dẫn binh đi bình loạn được, vẫn còn chuyện quan trọng hơn nữa đang chờ chúng ta."

Sở Phi Thịnh ngẩng đầu lên nhìn Ngu Thất, hắn liền lấy ra 1 phong thư đưa đến cho Sở Phi Thịnh.

Sở Phi Thịnh lập tức mở thư ra đọc nhanh như gió, ngay lập tức vẻ mặt ông trở nên nghiêm trọng, "Điện hạ đây là muốn..."

Ngu Thất cười, "Tin tức từ chỗ này đưa đi kinh thành cũng phải thông qua mấy con đường, mà bố phòng binh lực trong chủ doanh Sóc Tây, ngoại trừ Tướng quân thì còn ai hiểu rõ hơn được? Thể theo ý Điện hạ, trước hết chúng ta mặc kệ chủ doanh, đến khi nào hoàn toàn khống chế được mấy chỗ xung quanh đã rồi tính tiếp. Lâm Từ Quý kia hiện tại nhìn ngoài mặt chính là huynh đệ của Trịnh Tân Thành, nhưng bên trong lại đang âm thầm đấu đá lẫn nhau, đó chính là thời điểm tốt nhất cho chúng ta hành động."

Đáy mắt Sở Phi Thịnh hiện lên một tia sáng, Ngu Thất nói tiếp, "Hiện tại người mà chúng ta có thể dùng được rất có hạn, ăn cơm xong thì làm phiền Tướng quân trấn thủ ở đây sai phái, có thể được việc hay không thì toàn bộ phải trông cậy vào Tướng quân rồi!"

Thấy Ngu Thất còn trẻ như vậy đã có thể trầm ổn nên Sở Phi Thịnh không nhịn được mà ngượng đỏ mặt, ông ho nhẹ một tiếng rồi nói, "Cái gì mà trấn thủ với không trấn thủ chứ, người trong tay có hạn thì cứ cho ta 1 đội nhân mã, bọn ta phân công nhau hành sự!"

Ngu Thất cười sang sảng, hắn lôi dao găm trong người mình ra rồi bắt đầu xẻ thịt dê!

Cuồng phong thét gào bên ngoài doanh trướng, Tề tiên sinh vừa ho khan vừa ra hiệu cực kỳ tán thưởng về hướng Ngu Thất.

...

Vào tháng 9 thì ở kinh thành cũng bắt đầu lạnh, kéo theo bầu không khí trong Khôn Ninh cung cũng lạnh lẽo theo. Hàng loạt Cấm vệ quân canh giữ bên ngoài Khôn Ninh cung, tất cả mọi người không ai được tự tiện ra vào, Hoàng hậu Triệu Thục Hoa đã bị giam lỏng!

Triệu Thục Hoa đã làm Hoàng hậu 20 năm, vốn dĩ có thanh danh hiền đức, phi tần trong hậu cung thật sự hòa thuận, chưa bao giờ nghe nói Hoàng hậu làm điều ác để tranh thủ tình cảm. Mà Hoàng đế có 6 nhi tử 1 nữ nhi, cũng coi như kéo dài sự hưng thịnh quốc gia, trong này đương nhiên có công lao của Hoàng hậu.

Yến Triệt được lập thành Thái tử, điều này càng củng cố vững chắc ngôi vị của Hoàng hậu, tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ được chứng kiến lễ đăng cơ của Thái tử, sau đó trở thành chủ nhân của Thọ Khang cung. Nhưng không ai ngờ được chỉ 1 bộ thi hài xuất hiện trong hậu viện Tấn vương phủ liền kéo Khôn Ninh cung vào tận trong vực sâu. Hoàng hậu Triệu Thục Hoa, kẻ khả nghi mưu hại thị vệ Tống Hi Văn của Tấn vương, mặc dù thị vệ này chỉ là 1 nô tài nhưng bởi vì liên lụy đến vụ án Tấn vương mưu hại Cẩn phi năm ngoái nên cái chết của hắn cũng trở nên cực kỳ hệ trọng.

Bên trong Sùng Chính điện, Yến Triệt đang quỳ gối dưới bàn, "Phụ hoàng, việc này không liên quan đến mẫu hậu..."

Yến Hoài ném tấu chương trong tay mình đến trước mặt Yến Triệt, "Tự mình xem đi!"

Yến Triệt đã sớm biết trong tấu chương viết cái gì, nhưng vẫn nhặt lên đọc lại 1 lần, vẻ mặt hắn hết xanh lại trắng, "Chỉ là... chỉ là 1 Cấm vệ quân thôi, lại còn là Cấm vệ quân đã chạy trốn nên lời nói người này cũng không thể tin được. Phụ hoàng, người phải tin tưởng mẫu hậu, mẫu hậu không có lý do gì mà đi giết thị vệ của Tấn vương cả!"

Vẻ mặt Yến Hoài không hề đổi sắc mà nhìn Yến Triệt, "Vậy Chu Vu Thành và Khang Nguyên Bác vì sao lại tự sát?"

Yến Triệt mím môi mấy lần, Yến Kỳ đứng bên cạnh thở dài, "Thái tử không cần phải giải thích nữa, sự việc đã điều tra đến bước này rồi, mặc dù chết không đối chứng nhưng là người sáng suốt thì nhìn vào đều có thể hiểu được. Chu Vu Thành và Khang Nguyên Bác đang yên lành lại chết đi thì lời chứng của Vương Hàn cũng trở nên có lý, cũng không biết tốt cuộc thì Hoàng hậu có thù hằn gì với Tống Hi Văn."

Yến Triệt chậm rãi quay đầu lại rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Yến Kỳ. Khóe môi Yến Kỳ nở một nụ cười lạnh, hắn cũng tỏ ra không hề yếu thế. Yến Triệt lại đảo mắt qua nhìn Yến Trì đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng hơi tối đi phần nào.

Yến Hoài lạnh lùng nói, "Được rồi, Thái tử, con đứng dậy trước đi, chuyện này không liên quan gì đến con cả. Hiện tại mẫu hậu con vẫn chưa nói rõ ràng mọi chuyện thì cứ ở trong Khôn Ninh cung không cần phải ra ngoài, đợi đến khi nào điều tra xong thì đương nhiên sẽ cởi bỏ giam cầm."

Vẻ mặt Yến Triệt có chút do dự, Yến Hoài nói tiếp, "Mấy hôm nay con cũng không cần phải đến gặp Hoàng hậu."

Đáy lòng Yến Triệt chấn động, vụ án này trước đây liên lụy đến Triệu Thục Hoa, phong ba nổi lên đã rất khó để làm bình ổn lại, mà lần này còn bị giam cầm thì ngoài triều chắc chắn sẽ biết Triệu Thục Hoa không tẩy sạch được hàm nghi. Không cần nghĩ cũng biết trong ngoài triều sẽ thêu dệt ra những gì.

"Được rồi lui ra đi, khi nào vụ án điều tra rõ ràng rồi, nếu như mẫu hậu con bị oan thì đương nhiên không có gì phải ngại cả."

Trong lòng Yến Triệt rất khó chịu, dưới ánh mắt nặng nề u tối của Yến Hoài thì hắn không thể không đứng dậy. Hắn cúi người hành lễ sau đó rời khỏi thư phòng, Trịnh Bạch Thạch và Lý Mục Vân đều đang bước vào.

Yến Hoài liếc nhìn mấy người 1 cái, "Các ngươi nghĩ thế nào? Lý khanh, ngươi nói trước đi."

Lý Mục Vân hơi trầm ngâm, "Tống Hi Văn chết chắc hẳn có liên quan đến vụ án Tấn vương năm ngoái, Hoàng hậu nương nương làm việc như vậy thì kỳ thật hạ quan cũng rất khó hiểu. Trước đây sự việc xảy ra trong cung, nếu Hoàng hậu nương nương muốn hỏi đến thì cũng rất bình thường, chỉ là đang yên lành thì người lại chết, thi thể còn được chôn trong hậu viện Tấn vương phủ. Chuyện này thật sự rất kỳ lạ."

Thấy Yến Hoài ngồi yên mặt không đổi sắc, Lý Mục Vân nói tiếp, "Tống Hi Văn được coi như là nhân chứng duy nhất khi Tấn vương xảy ra chuyện nhưng hắn lại chết rồi. Nói cách khác, chi tiết về vụ án Tấn vương vẫn còn có chỗ phải xem xét lại."

Yến Hoài chau mày rồi nhìn sang Trịnh Bạch Thạch, "Trinh khanh thấy thế nào?"

Trên trán Trịnh Bạch Thạch đã tràn đầy mồ hôi lạnh, ông nghe vậy liền hơi hồi hộp, "Hạ quan tán thành, lời nói của Lý Đại nhân cũng chính là suy nghĩ của vi thần. Nếu như biết được mục đích ban đầu của Hoàng hậu nương nương khi lén thẩm vấn Tống Hi Văn thì quá tốt rồi."

Sự việc đương nhiên không phải đơn giản như vậy, nhưng đã đến nước này rồi thì Trịnh Bạch Thạch cũng chỉ có thể làm cho vấn đề trở nên mơ hồ.

Yến Hoài khẽ mím môi, "Hoàng hậu..."

Yến Hoài muốn nói lại thôi, tựa như vừa nghi ngờ Hoàng hậu lại vừa như không đành lòng. Một lúc sau ông liền thở dài, "Trẫm muốn nhìn thấy nhiều bằng chứng hơn nữa, nếu như không có chứng cứ thì đương nhiên Trẫm sẽ phải cởi bỏ giam cầm cho Hoàng hậu."

Nói xong Yến Hoài lại nhìn sang Yến Kỳ cảnh báo, "Các ngươi không có nhiều thời gian đâu."

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.