[Dục Khát (Cao H)]
Chương 269: Em Ngủ Của Em, Anh Chơi Của Anh...
Chương 269: Em Ngủ Của Em, Anh Chơi Của Anh...
" "
Văn Quốc Đống đang muốn tâm sự với Tô Bối, mới phát hiện Tô Bối đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Nghĩ đến hai năm trước mình có thể sống những ngày tốt tành, cuối cùng tại chậm trễ vô ích £âu như vậy.
Văn Quốc Đống không cam £òng cắn răng, sau khi Tô Bối ngủ, tại tách hai chân ra, không nói tời nào nhét vào trong huyệt hoa.
“Xem ra vê sau mỗi buổi tối đêu phải cố gắng thêm mấy tân mới có thể bù tại!”
“Ưm... Văn Quốc Đống!”
Tô Bối bị quấy rây giấc ngủ, không kiên nhẫn rống tên một tiếng.
"Em ngủ việc em... Anh chơi việc anh..."
Tô Bối: "...”
Có vẻ như sau này tàm xong thì chia phòng ngủ, sắp xếp tịch trình mới được.
Ngày hôm sau.
Tô Bối nhìn vết hôn trên cổ và ngực đã sâu hơn, thay váy dài cũng không che được dấu vết trên người, đành chọn áo khoác dày Văn Quốc Đống thưởng mặc rồi đi ra ngoài.
Văn Uyểh thấy Tô Bối ăn mặc như vậy, sao có thể không biết chủ ý quỷ quái trong lòng người.
“Chị dâu... Ra ngoài à?! Dẫn em theo đi!?”
Tô Bối nhận lấy bó hoa từ trong tay bảo mẫu, nhếch môi với Văn Uyển: “Đi thôi... đúng lúc dùng cái miệng nhỏ nhắn này của em..."
Lâm Quyên ở trong bệnh viện không có người quấy rây, trải qua vài ngày thanh nhàn.
Hiện tại tỉnh thân và sức lực cả người gân như đã hồi phục.
Ít nhất trong mắt Tô Bối và Văn Uyển, bộ dáng Lâm Quyên bây giờ hông hào, một chút cũng không giống người đột quy.
Thậm chí bây giờ Lâm Quyên vẫn còn đang tiếp tục mơ tưởng giấc mộng xuân thu “Bà Văn” kia.
Lâm Quyên nghe thấy có người mở cửa, còn tưởng rằng là bảo mẫu, lạnh lùng nói: "Tôi muốn gặp Văn Quốc Đống... Để Văn Quốc Đống tự mình tới gặp tôi!!"
Tô Bối vào cửa liên nghe thấy một câu như vậy, mỉm cười đặt bó hoa cúc trắng tinh xảo trên tay lên đâu
giường Lâm Quyên.
"Xem ra bệnh viện này không tệ, mới vài ngày mà thân thể đì Lâm đã khôi phục tốt như vậy... Bệnh viện này dì Lâm cân phải đến thường xuyên..."
“Phụt...”
Văn Uyển đi theo phía sau không nhịn được cười ra tiếng.
“Con kỹ nữ không biết xấu hổ! Mày tới làm gì?”
Hiện tại Lâm Quyên chỉ cân vừa nhìn thấy Tô Bối, lý trí liên không còn sót lại chút gì: “Tao đã sớm nói qua mày là cái tai họa! là đô sao chổi! lúc trước tao cũng không nên đồng ý cho mày vào cửa! Con kỹ nữ!"
“Bác Lâm... Bác thật đáng thương... Bác còn không biết...”
Tô Bối vừa nói vừa cởi áo khoác trên người, lộ ra dấu hôn trải rộng trên người: “Lúc trước trước khi tôi và Văn Lê kết hôn... Ba anh ấy đã coi trọng tôi... Bà không đồng ý cho tôi vào cửa, nhưng ông ấy đồng ý nha..."
“Dục vọng của ba mạnh như vậy, mỗi buổi tối đêu phải làm nhiêu lân... Tôi đêu sắp mệt chết rôi..."
"Sáng sớm hôm nay thức dậy eo mỏi chân mêm, hoa huyệt đến bây giờ vẫn còn sưng khó chịu muốn chết...
Ba thật sự là lợi hại, làm người ta vừa đau vừa sảng khoái..."
Lâm Quyên nghe Tô Bối mặt không đỏ tim không nhảy nói chuyện giường chiếu của cô và Văn Quốc Đống, dưới cơn nóng giận câm tấy bó hoa cúc mà Tô Bối mang đến ném vào mặt Tô Bối: “Mày fà đồ không biết xấu hổ! Con đĩ mất dạy...”
“Người đâu, mau tới! Đêu đến xem con đi không biết xấu hổ này! Không biết tiêm sỉ bò tên giường cha chồng, cùng cha chông mình tăng toàn với nhau! Không biết xấu hổ! Con điếm...”
Lâm Quyên còn chưa mắng xong, Tô Bối đã vung hai cái tát tên mặt Lâm Quyên.
"Tôi nào có không biết xấu hổ bằng bà... Năm đó mới bây tớn mà còn biết bò tên giường của đàn ông...
Luận không biết xấu hổ, thời điểm túc bà mang thai ép ba cưới bà á... Có khác gì tôi đâu?"
“Mặt dày mày dạn ở tại Văn gia thì có ích tợi gì... Còn không phải tiện nghi cho tôi sao...”
"Con và ba tà thật tòng yêu nhau, vì sao mẹ không thể chúc phúc cho chúng con?"
Trà ngôn trà ngữ tiện ngôn tiện ngữ của Tô Bối, Văn Uyển nghe không nổi nữa.
Càng miễn bàn đến người tàm đương sự như Lâm Quyên.
“Tô... Tô Bối... Mày... Mày không được tốt...”
Còn chưa mắng xong, Tô Bối đã nhìn sang, Lâm Quyên nói tấp một cái.
"Dì à, lúc trước không phải dì muốn sinh đứa thứ hai sao?... Đến... Uống nhiều canh một chút... Bổ sung dinh dưỡng..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.