[Dục Khát (Cao H)]
Chương 267: Dượng Đang Thao Cháu Gái Bên Ngoài...
Chương 267: Dượng Đang Thao Cháu Gái Bên Ngoài...
"Sao vậy..." Lời còn chưa nói xong.
Thì chỉ thấp thoáng nghe thấy cách đó không xa, có tiếng rên rỉ ngọt ngào của một cô gái trẻ đang vang tên từ bên ngoài.
"Lão già câm thú này... Đừng ở đây... Ưm..."
"Sợ gì chứ, cũng có phải fà chưa từng tàm ở đây đâu..."
"Ưm... Mẹ tôi vẫn còn ở đây đó... Dượng... Đau..."
"A... Em thật sự cho rằng mẹ em không biết chuyện mỗi khi trời tối tà ông đây đêu bò tên giường của em sao?"
Nói rồi, một tay của Diệp Liệt Thanh đánh thẳng vào cặp mông đây đặn mêm mại của Văn Uyển.
"Ông đây vì em, nên mới đặt cược cả dòng họ, tốt nhất em nên đàng hoàng cho ông đây đi..."
"Có cái rắm tôi ấy... Á... Diệp Liệt Thanh... Ông muốn chết à..."
Tô Bối nghe thấy tiếng rên rỉ không rõ ràng của cô gái bên ngoài, dòng nước trong hoa huyệt của cô càng túc càng trào dâng.
Dâm dịch trong tiểu huyệt của cô đã làm ướt tay của Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống bế Tô Bối rôi đè cô lên trên tường.
Tuy cô không nhìn thấy nét mặt hiện tại của Văn Quốc Đống, nhưng chỉ cân nghĩ bằng đâu ngón chân thôi cũng đủ để biết trông hắn không ổn cho lắm.
Tiếng động đứt quãng vang lên từ bên ngoài, Tô Bối nằm nằm sấp khẽ nói vào bên tai Văn Quốc Đống: "Ba ơi... Dượng đang thao cháu gái ngoài đó kìa... Vậy mà ba vẫn còn muốn thao con dâu mình sao? Ưm..."
Văn Quốc Đống kéo chiếc khăn tắm xuống làm đệm ở sau lưng Tô Bối, cây gậy thịt to bự ngạo nghễ ưỡn lên rồi chống lên trên hoa huyệt cọ xát, Tô Bối còn chưa dứt lời thì côn thịt bự to đã đi vào, chặn dòng dâm thủy lại.
"Ưm... Ba ơi cứng quá... Á..."
Trong màn đêm yên tĩnh, chút âm thanh nhỏ bé này đã bị phóng đại tới mức lớn nhất.
Trong phòng bếp, hai bóng người run rẩy quấn quýt nhau, Tô Bối cố gắng nén tiếng thở dốc một cách lặng lẽ, cô không dám để lọt chút âm thanh nào ra khỏi miệng mình.
Nhiêu năm vậy rồi, nên giờ cô cũng phóng khoáng hơn chút so với lúc trước khi cô dụ dỗ Văn Quốc Đống.
Nhưng với tình cảnh hiện tại, người ngoài đó là cháu gái với em rể trên danh nghĩa của cô, đã thế còn đang có quan hệ như này nữa, vậy nên cô cũng không dám để cho hai người họ nghe thấy tiếng rên rỉ của mình.
Hôi đó, lúc Văn Uyển với Diệp Liệt Thanh làm tình ở bên ngoài, cô thì đang phát sốt nên ở trong bếp một mình, khi đấy tiểu huyệt của cô cũng rỉ nước.
Nhưng bây giờ... côn thịt to dài khủng bố của Văn Quốc Đống đang ra ra vào vào trong âm đạo tràn ngập dâm thủy của cô, cơ thể nóng rực như lửa ấy rõ là đang thật sự đè lên cô.
Các giác quan bên trên bị kích thích quá mức mãnh liệt, vì vậy một lân nữa, cơn kích thích lại vượt lên trên cả nhục thể của cô.
Tô Bối kéo căng cơ thể, thớ thịt mêm bên trong âm hộ cô siết chặt, nuốt chửng côn thịt bự của Văn Quốc
Đống: "Ba... Ưm... Con không chịu được..."
Một tay Văn Quốc Đống ôm fấy cặp mông của Tô Bối, tay còn £ại thì úp tên trên cặp đào mêm mại, bâu sữa đang cho con bú cũng thay đổi hình dạng trong fòng bàn tay của hắn.
"Cái này không được... So với con thì Văn Uyển vẫn chịu nổi kìa..."
Người bên ngoài cứ như đang hưởng ứng Văn Quốc Đống, tiếng rên rỉ cũng càng tớn hơn.
"Á... Đừng... Đừng có vào hết... Lão già tưu manh này..."
Cơ thể Tô Bối khẽ run tên, suýt chút nữa tà cô đã tuột xuống khỏi tưởng.
"Bọn họ..."
Văn Quốc Đống nhận ra sự sợ hãi của Tô Bối, thế tà hắn đỡ tấy cô rồi ra sức đâm mạnh cây dương vật của mình vào tớp thịt mêm ẩn trong tiểu huyệt kia: "Bọn họ không nhìn thấy đâu..."
Nghe vậy, phân thân dưới đang căng cứng của Tô Bối cũng thả tỏng được đi kha khá, và rôi Văn Quốc
Đống đã thừa cơ xộc vào bên trong thêm tân nữa.
"Á... Văn Quốc Đống... Anh..."
Văn Quốc Đống nhéo vài cái tên mông của Tô Bối: "Đổi tư thế đi..."
Nói rồi hắn rút cây gậy kia ra, tiếp đó hắn để nửa người Tô Bối ghé tên tường rồi giữ cô tại từ phía sau và đi vào. "Ưm... Thít quá..."
"Sâu quá..."
Văn Quốc Đống dính sát vào ưng của Tô Bối rồi hôn vào sau cổ cô, dấu hôn cũng theo đó mà hiện ra.
"Ưm... Ba ơi... Nhanh... Nhanh fên..."
Văn Quốc Đống nghe thấy tiếng động bên ngoài thì xám mặt mà nghiễn răng tại: "Không nhanh được..."
Trên một số phương diện, đàn ông cũng sẽ hết tòng ganh đua hơn thua nhau không khác gì phụ nữ.
Vùng thắt tưng của Tô Bối đau đớn run rẩy, khuỷu tay chống tên tường của cô cũng trở nên đau nhức:
"Chồng ơi..."
"Nhanh tên..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.