[Dục Khát (Cao H)]
Chương 265: Tiểu Yêu Tinh Gọi “Ba” Một Tiếng Nào
Chương 265: Tiểu Yêu Tinh Gọi “Ba” Một Tiếng Nào
Tô Bối vỗ vỗ vào Văn Quốc Đống, do dự chớp mắt một cái rồi vẫn hỏi: "Bà ta... Điên thật rồi sao?"
"Tám đến chín mươi phân trăm tà giả."
Khi Văn Quốc nhắc đến Văn Tuyết thì nỗi căm hận nơi khóe mắt của hắn không hê thua kém gì so với Lâm Quyên: “Không cân phải quan tân đến nó đâu, nếu nó không phải fà người nhà họ Văn thì e £à dù có chết bên ngoài cũng không ai biết nó tà a1...”
Tô Bối đột nhiên nhớ đến bố của Văn Uyển, cô vươn tay vuốt ve hàng tông mày đang nhíu chặt tại của Văn Quốc Đống: "Em không cho phép anh nghĩ đến người phụ nữ khác trước mặt em! Dù tà người phụ nữ có quan hệ máu mủ với anh cũng không được...”
Nghe vậy, Văn Quốc Đống không kìm được mà bật cười thành tiếng: "Vậy mà em vẫn muốn sinh con gái sao?"
"Đương nhiên con gái em thì khác... Dù sao con bé cũng từ bụng em chui ra..."
Đang túc Tô Bối nói chuyện, chiếc váy ngắn xuyên thấu trên người cô tả tơi hờ hững, để tộ ra cảnh “xuân thì” vĩ đại trước ngực Tô Bối.
Văn Quốc Đống cúi đâu xuống tà đã thấy ngay trái anh đào đang gắng gượng cứng tên trên bâu ngực non mêm của Tô Bối, ánh mắt hắn cũng nóng tên đôi phân: "Không có anh thì con bé có thể tự mình nhảy vào trong bụng của em ư?"
"Á... Chông ơi... Hôm nay tà ngày tành tháng tốt, mình cho Tiểu Ngọc thêm một đứa em gái nữa thì sao?"
Văn Quốc Đống vươn tay bóp cái hạt anh đào đang cương cứng kia một cái, trong mất hắn toàn tà ánh tửa,
cặp kính gọng bạc cũng không chống tại được nữa: "Hôm nay mình chơi gì đó khác biệt đi..."
"Hả?"
Tô Bối vừa ngẩng đâu lên thì lập tức bị Văn Quốc Đống bịt chặt hai mất lại, tiếp đó hắn đặt cô lên trên giường.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì bộ váy ngủ gợi cảm trên người Tô Bối đã bị Văn Quốc Đống kéo xuống, cả hai tay lẫn hai mất cô đều bị quấn chặt lại bởi một chiếc khăn lụa: "Chồng ơi..."
"Ngoan nào... Chông đi lắm chút rồi sẽ vê ngay...”
Nói rồi, trên cơ thể Tô Bối bỗng nhiên nhẹ bẫng, Văn Quốc Đống đứng dậy rôi rời đi.
Đôi mắt của Tô Bối bị bịt kín, nên thính lực của cô cũng trở nên nhạy hơn một cách khác thường, chưa được vài phút thì Văn Quốc Đống đã lập tức trở lại rôi đứng bên giường.
"Văn Quốc Đống..."
Nghe thấy giọng điệu chất đây sự cảnh cáo của Tô Bối, Văn Quốc Đống mới cất điện thoại đi: "Chồng sẽ tự mình thưởng thức, không cho ai nhìn hết..."
"Á..." Cô biết ngay mà, hai cha con nhà này có chung một cái nết.
Nghĩ đến chuyện này, cơ thể Tô Bối đột nhiên cứng đờ, Văn Quốc Đống thấy thế thì cúi người xuống ôm Tô Bối rồi hôn một cái lên trên hạt anh đào đang cứng ngắc kia: "Em đừng sợ... Chồng đây..."
Hiện tại khu nhà cũ của nhà họ Văn cũng chắng còn được mấy người nữa, nên ban đêm có rất nhiêu căn phòng lớn như này bị bỏ trống.
Văn Quốc Đống bế Tô Bối rồi rón rén đi xuống lâu, hắn đặt cô lên chiếc ghế sa lon đối diện cầu thang.
Tô Bối không thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh, hai tay bị trói chặt của cô nắm chặt lấy bả vai của Văn Quốc Đống, mãi cho đến khi tấm lưng nhẵn nhụi phía sau của cô kê sát lên ghế sa lon thì cô mới nhận ra đây là đâu, việc này làm cho cơ thể trân trụi của cô dựng thẳng lên.
"Văn Quốc Đống... Anh điên rôi..."
Văn Quốc Đống nghe thấy chút run rẫy trong giọng nói của Tô Bối, cơn hưng phấn của hắn làm chiếc khăn tắm rơi xuống: "Hôồi đó con đĩ nhỏ nào đòi ông đây thao ngay trên chiếc ghế sa lon này vậy hả? Ưm? Bối
Nhi có biết không?”
Cơ thể lõa 1ô của Tô Bối nằm trên ghế sa lon, hai chân cô vô thức kẹp chặt lại: "Ưm... Chông ơi..."
Văn Quốc Đống nằm trên người Tô Bối, một tay nắn bâu ngực mêm mại, trong miệng thì liên tục đùa ngịch viên anh đào trên bên cặp nhũ non mêm còn lại: "Anh nhớ lúc đó đồ dâm đãng kia còn gọi ba nữa..."
"Ưm... Ba ơi..."
Tô Bối ưỡn ngực đưa tuôn trái đào mêm mại vào thăng trong miệng Văn Quốc Đống, hai tay cô bị trói nên cô hoàn không có cách nào tự tàm được, cặp chân thon dài cứ ca cạ tên người Văn Quốc Đống: "Ba ơi...
Ngứa quá... Tiểu huyệt của con ngứa quá... . Ba tiếm cho con có được không... Ưm..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.