THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 264: Ông Xã... Mình Đi Tắm Uyên Ương Không?

Chương 264: Ông Xã... Mình Đi Tắm Uyên Ương Không?

Liễu Nhứ nghe vậy thì khó tòng kiêm được việc đánh giá Tô Bối thêm vài tân nữa, tân đâu tiên, cặp mắt tràn trê kiêu kỳ kia để tộ ra sự tán thưởng thật tòng: "Nếu trí thông minh của Lâm Quyên được như một nửa của cô thì bà ta đã không trở thành kẻ suốt hơn hai mươi năm vẫn không chiếm được một người đàn ông"

"Nếu bà ấy thông minh, thì sao hôm nay tôi có thể ngôi giữa các thím được chứ..."

Nếu Lâm Quyên có xíu đâu óc thì bà ta đã không nuôi dạy Văn Lê thành một tên bất tài, mà Văn Lê không bất tài thì đương nhiên anh cũng sẽ không nhìn trúng cô...

Vả tại bà ta cũng sẽ không chỉ ngồi yên ở một vị trí thấp kém trong nhà họ Văn như ngày hôm nay, hơn nữa cô với Văn Quốc Đống cũng sẽ trở thành hai người cách biệt trong hai thế giới và sẽ không gặp được nhau.

"Vậy nên... Tôi thật sự hy vọng rằng bà ấy vẫn sống tốt..."

Nghe vậy, cho dù có £à thím ba nhà họ Văn với tính cách dịu dàng cũng không kìm được mà cong khóc miệng fên: "Dù sao cũng từng tà mẹ chông nàng dâu... Có một số việc không nên tàm quá, tới mức không chừa tại đường fui..."

Liễu Nhứ nghe câu này thì nét tạnh tùng nơi khóe mắt bà ấy càng nhiêu thêm: "Lòng dạ đàn bà... Hồi trước anh cả gặp chuyện, nhà họ Lâm cũng đâu có chừa tại đường tui cho nhà họ Văn đâu..."

Ngay cả chuyện tới tận cửa để giấu ma túy mà họ còn fàm được, thì sau này nhà họ Lâm còn chuyện điên rô nào mà họ chưa £fầm nữa hả.

Chút ý giễu cợt bỗng xẹt qua khóe mắt thím hai nhà họ Văn: "Người nhà họ Lâm ai cũng ngu xuẩn nhưng cứ tự cho mình tà đúng..."

Lâm Quyên thật sự quá coi trọng bản thân, coi trọng cái thứ gọi fà địa vị với thể diện...

Nếu không phải vậy thì hẳn là bà ta đã trở thành một người chị dâu có chỗ đứng cao rồi...

Làm một "người chị dâu không ai có thể gây khó dễ".

Thế nhưng Tô Bối thì... Trông bê ngoài cô cứ như một người hiên lành, nhưng thực chất ai mà biết có bao nhiêu con dao đang ẩn giấu sau nụ cười của cô, nếu không thì Lâm Quyên đang là một người sống sở sờ, sao có thể dễ dàng đột quy vậy chứ.

"Aizz... Người đã thành ra vậy rồi... Đừng nhắc đến nữa... Sau này hẳn là cũng ít liên lạc lại thôi..."

Nghe vậy, Tô Bối mim cười.

"À... Cũng sấp sang năm mới rôi, chúng ta có thể đừng nhắc đến món đô chơi xui xẻo đó nữa được không!"

Trên mặt Văn Uyển không có nét đồng tình và thương hại như những người khác, mà chỉ toàn là nỗi căm ghét: "Chỉ nghe thấy tên bà ta thôi là cháu đã muốn buôn nôn rồi... Mà nôn rồi thì tối nay cháu ăn cũng không còn ngon miệng nữa..."

Chỉ nghĩ đến việc Lâm Quyên có thể không màng ngày đêm để bôi cái thứ đó lên chỗ kia là đã khiến người ta thấy muốn nôn ra.

Món đồ mà năm đó cô ấy đưa cho Văn Tuyết, ngay cả người đàn bà ti tiện đó cũng chỉ dùng một lân là đã nhận thấy có điêu gì đó không đúng, đến mức sau này cô ấy chỉ có thể bỏ thứ đồ đó vào đồ ăn của bà ta.

Vậy nên dù tốt hay xấu gì thì đô mà Văn Tuyết ăn vẫn là hàng tươi... Còn Lâm Quyên thì vẫn cứ xài thứ đồ đó, dù có thối tới mức nào thì bà ta vẫn tiếp tục dùng nó.

Cô ấy cảm thấy nếu chửi bà ta ngu, thì chính là xúc phạm cái từ "ngu xuẩn” chân chính.

Nhớ đến Văn Tuyết, không hiểu sao cơ thể của Văn Uyển lập tức nóng lên: "Không biết dì út của em ở ngoài kia có được ăn ngon không nữa... Đột nhiên thấy nhớ dì ấy quá..."

Người khác không hiểu Văn Uyển đang nói gì, nhưng Tô Bối thì sao có thể không biết được kia chứ.

Hai người nhìn nhau từ xa rồi hiểu ý cười một tiếng.

Mãi cho đến tận đêm hôm khuya khoấắt, Văn Quốc Đống mới trở vê, Tô Bối đã chuẩn bị sẵn nước nóng từ sớm, với một cơ thể mặc chiếc áo ngủ viên ren xuyên thấu, cô nhẹ giọng nói bên tai của người đàn ông:

"Chông ơi... Mình đi tắm uyên ương không?"

"Con điếm nhỏ này... Em định nhân lúc ông đây bận bù đâu để ép khô ông đây rôi đi tìm người nhà dưới chứ gì?"

Nghe vậy, Tô Bối trừng hắn một chút: "Anh không muốn thì thôi quên đi... Làm như em thèm anh lắm vậy đó..."

Lời còn chưa nói xong thì điện thoại của Văn Quốc Đống lập tức vang lên.

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn số điện thoại xa la, thế là hắn thẳng thừng nhấn vào chế độ rảnh tay.

"Ngài Văn à... Tôi là người ở bên viện điêu dưỡng tâm lý Thanh Sơn, dạo gân đây tình huống của cô Văn đang có chuyển biến xấu và ngày càng trở nên nghiêm trọng... Ngài có muốn cho người nhà gia đình cô ấy

sang đây thăm cô ấy không..."

"Không cân đâu, chỉ cân cô ta không chết... Thì cũng không cần gọi điện cho tôi."

"Nhưng mà..."

Văn Quốc Đống không đợi bên kia nói hết câu thì đã lập tức cúp điện thoại.

Tô Bối cau mày, lân này thì tốt rồi, dù không muốn nghe nhưng cô cũng nghe thấy hết.

"Cục trưởng Văn à... Phương pháp này của anh không phải fà câm tù sao..."

Trên mặt Văn Quốc Đống không hê hiện ra chút biểu cảm nào: "Đáng đời nó thôi..."

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.