[Bác Sĩ Trình, Đừng Hòng Chạy Thoát!]
Giới thiệu
Ngồi dậy ray ray hai bên mi tâm, cô liếc nhẹ qua đống tài liệu vẫn đang làm dang dở, thở nhẹ một chút lại cầm lên tiếp tục xử lý công việc của mình.
Hạ Uyển Kỳ là như vậy, cô luôn cho rằng công việc mãi mãi là không bao giờ hết, chỉ có kẻ lười biếng mới bịa đặt ra lý do “không có gì để làm”.
Nếu như nhiều người cảm thấy việc ngồi trước máy vi tính cả ngày cùng một sắp tài liệu là áp lực và mệt mỏi.
Trở về nhà, cô đưa mắt nhìn căn biệt thự rộng lớn đã nuôi sống mình từ nhỏ đến bây giờ.
Bước ra khỏi thế giới công việc, đối diện với căn biệt thự này mới chính là nỗi ám ảnh và áp lực to lớn nhất đối với cô.
Bước vào sảnh phòng khách, nhìn đôi vợ chồng trung niên hạnh phúc mà cô chỉ biết cười khinh bỉ trong lòng.
Người đàn ông nhíu nhẹ mày trước thái độ của con gái, đẩy nhẹ gọng kính nhắc nhở.
Tông giọng cô tựa như gió thoảng, nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người khác phải cứng họng, đôi mắt cô lạnh tanh xoáy sâu vào người đàn ông mà cô đã từng rất coi trọng.
Hạ Uyển Kỳ là như vậy, cô luôn cho rằng công việc mãi mãi là không bao giờ hết, chỉ có kẻ lười biếng mới bịa đặt ra lý do “không có gì để làm”.
Nếu như nhiều người cảm thấy việc ngồi trước máy vi tính cả ngày cùng một sắp tài liệu là áp lực và mệt mỏi.
Trở về nhà, cô đưa mắt nhìn căn biệt thự rộng lớn đã nuôi sống mình từ nhỏ đến bây giờ.
Bước ra khỏi thế giới công việc, đối diện với căn biệt thự này mới chính là nỗi ám ảnh và áp lực to lớn nhất đối với cô.
Bước vào sảnh phòng khách, nhìn đôi vợ chồng trung niên hạnh phúc mà cô chỉ biết cười khinh bỉ trong lòng.
Người đàn ông nhíu nhẹ mày trước thái độ của con gái, đẩy nhẹ gọng kính nhắc nhở.
Tông giọng cô tựa như gió thoảng, nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người khác phải cứng họng, đôi mắt cô lạnh tanh xoáy sâu vào người đàn ông mà cô đã từng rất coi trọng.