[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]
Chương 722: Quá khứ mơ hồ (1)
"Thái hậu nương nương, Đa Thọ công công ở Sùng Chính điện đến đây."
Trần ma ma khẽ bước vào buồng sưởi, đằng sau có một lão công công khoảng trên 50 tuổi.
Thái hậu liền hỏi, "Để ông ta tiến vào nói chuyện đi..."
Nghe thấy vậy Trần ma ma liền dẫn theo Đa Thọ vào phòng, ông cung kính hành lễ xong mới đứng dậy. Ông đã hầu hạ ở Sùng Chính điện rất nhiều năm, ban đầu vì cái tên mình có ý nghĩa tốt đẹp, sau đó lại do ông làm việc trầm ổn lại ít nói nên sau khi hầu hạ Tiên đế xong lại được hầu hạ Hoàng thượng hiện tại. Mặc dù vị trí của ông không cao bằng Viên Khánh nhưng cũng là 1 nhân vật có uy tín có danh dự trong Sùng Chính điện. Chưa kể ông còn rất biết cách ứng xử, chưa bao giờ ỷ vào sự từng trải mà khinh miệt người mới, dần dần liền tạo được thanh danh tốt. Mấy năm nay dù ông đã lớn tuổi nhưng vẫn được lưu lại trong Nội thị giám để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Hoàng thượng và những việc vặt ở Sùng Chính điện.
"Ai gia muốn hỏi điều gì chắc hẳn ngươi đã biết rõ rồi đúng không? Ta chỉ tùy ý hỏi 1 chút thôi chứ không có ý gì khác cả, mấy năm nay Ai gia chứng kiến Hoàng thượng đi từng bước đến bây giờ, cuối cùng cũng không phụ sợ nhờ cậy của Tiên đế, để cho Đại Chu có được vị Hoàng đế tốt như bây giờ. Nhưng đêm qua Ai gia gọi Hoàng thượng đến cùng chơi cờ, phát hiện Hoàng thượng cũng đã có tóc bạc cả rồi, Ai gia cảm thấy mấy năm nay đã quá yên tâm về Hoàng thượng nên mới bớt quan tâm đến hắn. Ngươi kể cho Ai gia nghe một chút chuyện của Hoàng thượng đi..."
Đa Thọ đã ở trong Nội thị giám nhiều năm nên đương nhiên biết phu thê trong cung cũng chưa chắc đã là phu thê. Trong cung thì quân thần trước, phụ tử sau, nhưng Đa Thọ hiểu rõ Thái hậu nương nương thật sự yêu thương Hoàng thượng, vốn dĩ có chút đề phòng nhưng khi ông nghe thấy Thái hậu nói như vậy thì mọi kiêng dè trong lòng đều tiêu tan hết.
"Trần ma ma nói hôm qua Hoàng thượng đánh cờ thua người, kỳ thật từ sau khi Hoàng thượng lên ngôi thì đã không còn đánh cờ nữa rồi."
Thái hậu kinh ngạc giây lát, điều này đúng là bà không biết thật.
"Năm đó Tiên đế mắc bệnh nên mới qua đời, lúc Hoàng thượng đăng cơ thì thương thế vẫn còn chưa điều dưỡng tốt. Lúc đó phe cánh của Cung Thân vương vẫn còn chưa bị xử lý hoàn toàn, phía Tây có giặc Nhung quấy nhiễu biên cảnh, phía Bắc cũng không quá bình yên, phía Nam lại có hồng thủy lũ lụt, vùng duyên hải còn có hải tặc náo loạn. Nô tài còn nhớ rõ 2 năm đầu khi Hoàng thượng đăng cơ thì đêm nào cũng xem tấu chương đến tận khi trời sáng, từ đó mới dần ổn định lại được triều cục. Hai năm đó đừng nói là chơi cờ, ngay cả các phi tần hậu cung Hoàng thượng cũng rất ít qua lại."
Thái hậu nghe xong thì lập tức có rất nhiều chuyện xưa hiện ra trong đầu.
Kỳ thật bà nhớ rất rõ, chuyện Yến Hàm dấy binh mưu phản thất bại đã làm rung chuyển cả trong ngoài triều, sau khi Yến Hoài được cứu về cũng chẳng khác nào người chết. Bà vốn chỉ nhìn thấy Yến Hoài bị thương máu thịt mơ hồ, sau đó lại nghe nói trên đỉnh Phong Lôi có vô số thi thể bị thiêu cháy, căn bản không phân rõ được đâu là Yến Hàm nên lúc đó bà liền bị đả kích đến mức bệnh không dậy nổi.
Bà cũng đã trải qua chuyện hậu cung tranh đấu cả nửa đời người, bà không những có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng hậu mà lại còn sinh ra 2 Hoàng tử dòng chính cho Tiên đế. Hai người họ đều có tính tình trầm ổn, tài đức cơ trí, nhưng Thái tử chỉ có thể chọn 1 người. Bà chưa bao giờ nghĩ đến 2 nhi tử bà sinh ra lại có kết cục binh biến loạn lạc ngươi chết ta sống. Lúc bà đổ bệnh thì Yến Hoài vẫn còn chưa tỉnh lại, toàn bộ Ngự y ngày đêm canh phòng trong cung, cuối cùng Di Thân vương phi ra tay mới cứu được Hoàng thượng trở về.
Biết được Yến Hoài tạm thời giữ được tính mạng thì bà lại đau lòng cho Yến Hàm đã chết đi, đều là cốt nhục bà dứt ruột sinh ra, cho dù Yến Hàm có phạm phải sai lầm gì thì người chết cũng không thể sống lại được nên bà cũng xem nhẹ những lỗi lầm này. Chính bà muốn bảo vệ mẫu tử Yến Ly, cũng là bà muốn lập mộ chôn di vật cho Yến Hàm trong Hoàng lăng. Ban đầu Yến Hoài còn không biết việc này, nhưng toàn bộ phe cánh của Yến Hoài trong triều đình đều cật lực phản đối, sau đó đương nhiên việc này đã náo loại đến trước mặt ông. Đợi đến khi thương thế của ông đã chuyển biến tốt đẹp hoàn toàn, có thể đứng dậy gặp người thì đã không còn thân cận với bà nữa. Ngay lúc đó bà hoàn toàn không nghĩ đến phản ứng của Yến Hoài sau khi biết việc này, bà chỉ đắm chìm trong nỗi đau của bản thân, sau này khi biết được Yến Hoài đã có thể kế vị rồi thì bà lại hoàn toàn không còn tâm trạng nào đi tranh cãi chuyện này nữa.
Đến tận khi ý thức được tình cảm mẫu tử của bà và Yến Hoài đã phai nhạt thì cũng là lúc Yến Hoài lên ngôi khá lâu rồi.
Lúc đó tính cách Yến Hoài thay đổi rất lớn, đối mặt với rất nhiều sự phá rối trong triều đình mà ông hoàn toàn không cầu xin mẫu hậu là bà giúp đỡ mà lại tự mình dùng phương pháp mạnh mẽ vang dội để xử lý. Cho dù là người trong phe cánh của ông, chỉ cần phạm phải bất cứ sai lầm gì cũng sẽ bị ông tống vào ngục điều tra. Mấy năm đó nếu chỉ nói ông dùng hình phạt nghiêm khắc thôi cũng chưa đủ.
Thời điểm đó bà mới cảm thấy có lỗi với Yến Hoài, nhưng Yến Hoài cứ như biến thành 1 người khác, nhờ có bản lĩnh mạnh mẽ của ông thì mới có được thiên hạ thái bình, triều đại mới sáng tỏa như mặt trời. Ông hoàn toàn không dựa vào mẫu hậu là bà, không những thế ông còn say mê chuyện triều chính, ngay cả tình cảm với đám người Phùng Linh Tố cũng đã phai nhạt đi nhiều. Thái hậu thấy vậy thì trong lòng lại vừa vui mừng vừa chua xót, mãi đến khi Yến Hoài đăng cơ năm thứ 4 thì quan hệ mẫu tử của bọn họ mới dịu đi.
"Về sau chuyện trên triều đều được Hoàng thượng bình định, có điều Hoàng thượng cũng không quá phóng túng bản thân, những thú vui trước kia đều hủy bỏ. Đã từng có hạ nhân tìm kiếm được rất nhiều kỳ phổ đến nhưng Hoàng thượng hoàn toàn không nhìn qua." Đa Thọ thở dài, "Đại Chu có 1 Hoàng đế tốt chính là phúc của dân chúng, nhưng những năm này Hoàng thượng cũng cực kỳ vất vả, đừng nói Thái hậu nương nương đau lòng mà ngay cả đám tiểu nhân thấy vậy cũng cực kỳ kính phục... Sau khi triều đình được ổn định, tiểu nhân nhớ rõ Thái hậu nương nương nói bên cạnh Hoàng thượng có quá ít phi tần nên mới tuyển chọn người mới vào cung, từ đó Hoàng thượng mới đi lại hậu cung nhiều 1 chút..."
Thái hậu gật đầu, đúng là vậy, Yến Hoài đăng cơ được 4 năm, bà thấy hậu cung chỉ có mỗi Hoàng hậu và Phùng Linh Tố và 2 người cũ từ Lạc Thân vương phủ. Mà Yến Hoài cả ngày chỉ ở trong Sùng Chính điện, số lần đến hậu cung có thể đếm được trên đầu ngón tay nên bà mới nảy ra ý định tuyển chọn phi tần mới. Sau đó hậu cung cũng có thêm mấy đóa hoa dịu dàng ngọt ngào, cũng xảy ra khá nhiều chuyện mới khiến cho Yến Hoài để tâm đến hậu cung nhiều hơn...
"Vậy còn mấy năm nay thì sao? Năm ngoái ta bị bệnh nặng nên gần như không hỏi gì đến chuyện bên Sùng Chính điện, Hoàng thượng có thường xuyên đến hậu cung không?"
Đa Thọ trả lời, "Hiện tại Hoàng thượng cũng đi, có điều lại không nhiều lắm, Hoàng thượng đến chỗ Quý phi nương nương và Uyển phi nương nương nhiều 1 chút..."
Thái hậu chau mày, "Không đến chỗ Hoàng hậu sao?"
Đây vốn là chuyện tư mật của Sùng Chính điện, nhưng hôm nay người hỏi chính là mẫu thân của Hoàng đế nên đương nhiên Đa Thọ không dám giấu diếm, "Gần như... gần như không đến."
Thái hậu giật mình, lúc trước cưới Triệu Thục Hoa làm Chính phi thì Yến Hoài cũng cực kỳ vui vẻ. Yến Hoài chính là như vậy, tính cách lễ độ trầm ổn, cũng không quá khắt khe thẳng thắn. Cho dù sau này Trắc phi Phùng Linh Tố càng được lòng Yến Hoài hơn nhưng chút vui vẻ này chẳng qua là để thỏa mãn tình thú của nam nhân mà thôi, trong những chuyện quan trọng Yến Hoài lại cực kỳ coi trọng ý kiến của Triệu Thục Hoa, cũng cực kỳ tôn trọng người Chính phi này...
"Gần như không đi? Từ lúc nào liền biến thành như vậy?"
Triệu Thục Hoa đương nhiên không thể nào khiến người người yêu mến được như Phùng Linh Tố, tính cách bà quá mức kiên cường, lại hơi có phần giống với Thái hậu trước đây. Tính cách như vạy đương nhiên sẽ không nhận được sự sủng ái của Hoàng đế nhưng dù gì Hoàng hậu và phi tần cũng khác nhau. Chỉ nhân lục cung, mẫu nghi thiên hạ, phần tôn quý này không phải chỉ dựa vào Hoàng thượng yêu thích là có thể đạt được, bởi vậy mặc dù Thái hậu không đồng ý chuyện Hoàng hậu vươn tay ra triều chính nhưng trong lòng lại cực kỳ tán thưởng sự cơ trí và quyết đoán của Hoàng hậu. Ngược lại Phùng Linh Tố mặc dù được Hoàng đế thiên vị nhưng Thái hậu lại thấy hơi chướng mắt, cũng may Yến Hoài là người rất biết ổn định đại cục, ông sủng ái Phùng Linh Tố nhưng xưa giờ lại không hề cho bà ta quá nhiều quyền lực. Ông tôn trọng Triệu Thục Hoa là thê tử kết tóc của mình, nên không để bà thiếu chút vinh quang nào, thậm chí còn tôn kính hơn những người khác. Nhưng quan hệ của Hoàng đế và Hoàng hậu từ bao giờ lại trở nên tồi tệ như vậy? Đa Thọ bị câu hỏi này làm khó, "Chắc là... là khoảng 1 năm sau khi Ngũ Công chúa ra đời, kỳ thật cũng không thể trách Hoàng thượng, là do Hoàng hậu nương nương... đột nhiên thay đổi tính tình, có mấy lần còn xung đột với Hoàng thượng, Hoàng thượng cảm thấy Hoàng hậu nương nương... Tiểu nhân khó mà nói được, tóm lại sau đó thì Hoàng thượng cũng ít đến, mà Hoàng hậu nương nương cũng trở nên nóng nảy, chưa bao giờ chủ động đến Sùng Chính điện. Cứ như vậy càng lúc càng..."
Đa Thọ chỉ là 1 nô tài nên đương nhiên khó có thể phán xét ai đúng ai sai, nhưng chỉ mấy câu nói đó đã khiến Thái hậu hiểu ra.
Nữ nhân sinh hài tử cũng giống như dạo 1 vòng quỷ môn quan, trước đây sau khi bà sinh Yến Hàm ra, bởi vì thời gian mang thai 2 huynh đệ họ quá sát nhau nên trên người mới mắc bệnh, cả đoạn thời gian dài đều có tâm trạng không hề tốt đẹp. Nếu không có tôn vinh của Hoàng hậu cùng với sự hiển hách của gia tộc cần bà phải ổn định thì có lẽ bà cũng không nghĩ đến chuyện giữ sủng ái nữa. Nhưng sao Hoàng hậu lại có thể để cho bản thân mình rơi vào hoàn cảnh này?
Trong ấn tượng của bà, mấy năm sau khi Yến Trăn được sinh ra thì Hoàng thượng còn sủng ái Hoàng hậu có thừa. Mỗi lần Yến Hoài nhìn Hoàng hậu thì bà cũng cảm thấy nụ cười trên mặt ông dịu dàng hơn nhiều. Vốn tưởng rằng có thêm 1 nữ nhi nữa thì Đế Hậu 2 người có thể được coi là phu thê hòa hợp, nhưng không ngờ đến lúc riêng tư thì quan hệ của 2 người lại chuyển biến xấu đến mức đó.
Thái hậu cực kỳ khó hiểu, sự cơ trí của Hoàng hậu cực kỳ hiếm thấy ở nữ tử, nhưng cho dù Hoàng hậu có lòng dạ phóng khoáng bao dung đến đâu, không có chấp niệm vào chuyện sủng ái cỡ nào thì cũng phải suy nghĩ nhiều hơn vì gia tộc mình, vì Yến Triệt chứ? Nghĩ đến đây Thái hậu liền thở dài, hiện tại Yến Hoài không nói 2 lời đã giam cầm Hoàng hậu lại rồi, lẽ ra Hoàng hậu phải tính đến ngày này rồi.
"Lại nói mấy chuyện khác đi, hiện tại Hoàng thượng thích ăn gì, bình thường ngoại trừ xem tấu chương thì có làm chuyện gì khác không?"
Đa Thọ nghe vậy liền kể từng chuyện Hoàng thượng làm hàng ngày ra, Thái hậu nghe thì trong lòng không ngừng thở dài. Mặc dù đều sống ở trong cung nhưng sinh hoạt thường ngày cùng yêu thích của Hoàng đế bà lại biết quá ít, nhất là sau trận bệnh nặng năm ngoái.
Hỏi Đa Thọ suốt nửa canh giờ bà mới để ông quay về, ông vừa đi thì Thái hậu liền dựa vào thành giường rồi thở dài, "Mấy năm nay Hoàng thượng cũng không dễ dàng gì, chỉ là không ngờ Hoàng hậu và Hoàng thượng lại... Việc này ngươi có biết không?"
Trần ma ma hơi do dự, nếu Thái hậu còn trẻ khỏe 1 chút thì thôi, chứ hiện tại thân thể Thái hậu không tốt cộng thêm tuổi tác lớn rồi nên Trần ma ma cũng sẽ tận lực giấu diếm chuyện này với Thái hậu, cứ thế về lâu dần lại thành ra 1 thói quen.
"Việc này... nô tỳ có nghe nói."
Vừa nghe thấy thế Thái hậu lập tức ngồi thẳng dậy, "Ngươi đã nghe được cái gì, nói hết ra xem nào!"
Trần ma ma vẫy lui hầu tỳ canh giữ ở ngoài cửa sau đó mới khẽ nói, "Đều nói Hoàng thượng quá mức sủng ái Tố Quý phi nên mới sinh ra hiềm khích với Hoàng hậu. Người biết Hoàng hậu nương nương rồi đó, tính cách cực kỳ mạnh mẽ, cho dù Tố Quý phi làm gì sai bị Hoàng thượng trách cứ thì bất chấp cúi đầu nịnh hót thế nào cũng sẽ kéo lòng Hoàng thượng quay về. Nhưng Hoàng hậu lại không như vậy, nô tỳ nghe người trong Khôn Ninh cung nói Hoàng hậu quản lý hậu cung rất cẩn thận, nhưng chuyện liên quan đến Hoàng thượng lại phó thác cho Tố Quý phi."
Thái hậu trợn trừng mắt, cái gì mà phó thác Hoàng thượng cho Tố Quý phi?
"Ngoài mặt thì Hoàng thượng và Hoàng hậu đều là người biết lấy đại cục làm trọng, nên không nhìn ra được điều gì, chỉ về mặt riêng tư thì 1 tháng cũng chưa chắc Hoàng thượng đến chỗ Hoàng hậu được 1 lần, dù có đến cũng sẽ không ngủ lại. Xiêm y 4 mùa của Hoàng thượng, ăn uống hàng ngày đều là do Tố Quý phi chăm chút cẩn thận còn Hoàng hậu lại rất lơ đễnh, thậm chí còn thường xuyên ban thưởng cho Tố Quý phi vì đã chăm sóc Hoàng thượng chu đáo. Những phi tần khác thấu Hoàng hậu rộng lượng như vậy thì đều tranh nhau noi theo Tố Quý phi mà đến xum xoe với Hoàng thượng nên Tố Quý phi rất không thích. Nhưng cũng nhờ vậy mà hậu cung cũng xem như được thái bình..." Trần ma ma cười khổ, "Nô tỳ ở trong cung nhiều năm, đúng là như vậy cũng thật hiếm thấy."
Trần ma ma khẽ bước vào buồng sưởi, đằng sau có một lão công công khoảng trên 50 tuổi.
Thái hậu liền hỏi, "Để ông ta tiến vào nói chuyện đi..."
Nghe thấy vậy Trần ma ma liền dẫn theo Đa Thọ vào phòng, ông cung kính hành lễ xong mới đứng dậy. Ông đã hầu hạ ở Sùng Chính điện rất nhiều năm, ban đầu vì cái tên mình có ý nghĩa tốt đẹp, sau đó lại do ông làm việc trầm ổn lại ít nói nên sau khi hầu hạ Tiên đế xong lại được hầu hạ Hoàng thượng hiện tại. Mặc dù vị trí của ông không cao bằng Viên Khánh nhưng cũng là 1 nhân vật có uy tín có danh dự trong Sùng Chính điện. Chưa kể ông còn rất biết cách ứng xử, chưa bao giờ ỷ vào sự từng trải mà khinh miệt người mới, dần dần liền tạo được thanh danh tốt. Mấy năm nay dù ông đã lớn tuổi nhưng vẫn được lưu lại trong Nội thị giám để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Hoàng thượng và những việc vặt ở Sùng Chính điện.
"Ai gia muốn hỏi điều gì chắc hẳn ngươi đã biết rõ rồi đúng không? Ta chỉ tùy ý hỏi 1 chút thôi chứ không có ý gì khác cả, mấy năm nay Ai gia chứng kiến Hoàng thượng đi từng bước đến bây giờ, cuối cùng cũng không phụ sợ nhờ cậy của Tiên đế, để cho Đại Chu có được vị Hoàng đế tốt như bây giờ. Nhưng đêm qua Ai gia gọi Hoàng thượng đến cùng chơi cờ, phát hiện Hoàng thượng cũng đã có tóc bạc cả rồi, Ai gia cảm thấy mấy năm nay đã quá yên tâm về Hoàng thượng nên mới bớt quan tâm đến hắn. Ngươi kể cho Ai gia nghe một chút chuyện của Hoàng thượng đi..."
Đa Thọ đã ở trong Nội thị giám nhiều năm nên đương nhiên biết phu thê trong cung cũng chưa chắc đã là phu thê. Trong cung thì quân thần trước, phụ tử sau, nhưng Đa Thọ hiểu rõ Thái hậu nương nương thật sự yêu thương Hoàng thượng, vốn dĩ có chút đề phòng nhưng khi ông nghe thấy Thái hậu nói như vậy thì mọi kiêng dè trong lòng đều tiêu tan hết.
"Trần ma ma nói hôm qua Hoàng thượng đánh cờ thua người, kỳ thật từ sau khi Hoàng thượng lên ngôi thì đã không còn đánh cờ nữa rồi."
Thái hậu kinh ngạc giây lát, điều này đúng là bà không biết thật.
"Năm đó Tiên đế mắc bệnh nên mới qua đời, lúc Hoàng thượng đăng cơ thì thương thế vẫn còn chưa điều dưỡng tốt. Lúc đó phe cánh của Cung Thân vương vẫn còn chưa bị xử lý hoàn toàn, phía Tây có giặc Nhung quấy nhiễu biên cảnh, phía Bắc cũng không quá bình yên, phía Nam lại có hồng thủy lũ lụt, vùng duyên hải còn có hải tặc náo loạn. Nô tài còn nhớ rõ 2 năm đầu khi Hoàng thượng đăng cơ thì đêm nào cũng xem tấu chương đến tận khi trời sáng, từ đó mới dần ổn định lại được triều cục. Hai năm đó đừng nói là chơi cờ, ngay cả các phi tần hậu cung Hoàng thượng cũng rất ít qua lại."
Thái hậu nghe xong thì lập tức có rất nhiều chuyện xưa hiện ra trong đầu.
Kỳ thật bà nhớ rất rõ, chuyện Yến Hàm dấy binh mưu phản thất bại đã làm rung chuyển cả trong ngoài triều, sau khi Yến Hoài được cứu về cũng chẳng khác nào người chết. Bà vốn chỉ nhìn thấy Yến Hoài bị thương máu thịt mơ hồ, sau đó lại nghe nói trên đỉnh Phong Lôi có vô số thi thể bị thiêu cháy, căn bản không phân rõ được đâu là Yến Hàm nên lúc đó bà liền bị đả kích đến mức bệnh không dậy nổi.
Bà cũng đã trải qua chuyện hậu cung tranh đấu cả nửa đời người, bà không những có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng hậu mà lại còn sinh ra 2 Hoàng tử dòng chính cho Tiên đế. Hai người họ đều có tính tình trầm ổn, tài đức cơ trí, nhưng Thái tử chỉ có thể chọn 1 người. Bà chưa bao giờ nghĩ đến 2 nhi tử bà sinh ra lại có kết cục binh biến loạn lạc ngươi chết ta sống. Lúc bà đổ bệnh thì Yến Hoài vẫn còn chưa tỉnh lại, toàn bộ Ngự y ngày đêm canh phòng trong cung, cuối cùng Di Thân vương phi ra tay mới cứu được Hoàng thượng trở về.
Biết được Yến Hoài tạm thời giữ được tính mạng thì bà lại đau lòng cho Yến Hàm đã chết đi, đều là cốt nhục bà dứt ruột sinh ra, cho dù Yến Hàm có phạm phải sai lầm gì thì người chết cũng không thể sống lại được nên bà cũng xem nhẹ những lỗi lầm này. Chính bà muốn bảo vệ mẫu tử Yến Ly, cũng là bà muốn lập mộ chôn di vật cho Yến Hàm trong Hoàng lăng. Ban đầu Yến Hoài còn không biết việc này, nhưng toàn bộ phe cánh của Yến Hoài trong triều đình đều cật lực phản đối, sau đó đương nhiên việc này đã náo loại đến trước mặt ông. Đợi đến khi thương thế của ông đã chuyển biến tốt đẹp hoàn toàn, có thể đứng dậy gặp người thì đã không còn thân cận với bà nữa. Ngay lúc đó bà hoàn toàn không nghĩ đến phản ứng của Yến Hoài sau khi biết việc này, bà chỉ đắm chìm trong nỗi đau của bản thân, sau này khi biết được Yến Hoài đã có thể kế vị rồi thì bà lại hoàn toàn không còn tâm trạng nào đi tranh cãi chuyện này nữa.
Đến tận khi ý thức được tình cảm mẫu tử của bà và Yến Hoài đã phai nhạt thì cũng là lúc Yến Hoài lên ngôi khá lâu rồi.
Lúc đó tính cách Yến Hoài thay đổi rất lớn, đối mặt với rất nhiều sự phá rối trong triều đình mà ông hoàn toàn không cầu xin mẫu hậu là bà giúp đỡ mà lại tự mình dùng phương pháp mạnh mẽ vang dội để xử lý. Cho dù là người trong phe cánh của ông, chỉ cần phạm phải bất cứ sai lầm gì cũng sẽ bị ông tống vào ngục điều tra. Mấy năm đó nếu chỉ nói ông dùng hình phạt nghiêm khắc thôi cũng chưa đủ.
Thời điểm đó bà mới cảm thấy có lỗi với Yến Hoài, nhưng Yến Hoài cứ như biến thành 1 người khác, nhờ có bản lĩnh mạnh mẽ của ông thì mới có được thiên hạ thái bình, triều đại mới sáng tỏa như mặt trời. Ông hoàn toàn không dựa vào mẫu hậu là bà, không những thế ông còn say mê chuyện triều chính, ngay cả tình cảm với đám người Phùng Linh Tố cũng đã phai nhạt đi nhiều. Thái hậu thấy vậy thì trong lòng lại vừa vui mừng vừa chua xót, mãi đến khi Yến Hoài đăng cơ năm thứ 4 thì quan hệ mẫu tử của bọn họ mới dịu đi.
"Về sau chuyện trên triều đều được Hoàng thượng bình định, có điều Hoàng thượng cũng không quá phóng túng bản thân, những thú vui trước kia đều hủy bỏ. Đã từng có hạ nhân tìm kiếm được rất nhiều kỳ phổ đến nhưng Hoàng thượng hoàn toàn không nhìn qua." Đa Thọ thở dài, "Đại Chu có 1 Hoàng đế tốt chính là phúc của dân chúng, nhưng những năm này Hoàng thượng cũng cực kỳ vất vả, đừng nói Thái hậu nương nương đau lòng mà ngay cả đám tiểu nhân thấy vậy cũng cực kỳ kính phục... Sau khi triều đình được ổn định, tiểu nhân nhớ rõ Thái hậu nương nương nói bên cạnh Hoàng thượng có quá ít phi tần nên mới tuyển chọn người mới vào cung, từ đó Hoàng thượng mới đi lại hậu cung nhiều 1 chút..."
Thái hậu gật đầu, đúng là vậy, Yến Hoài đăng cơ được 4 năm, bà thấy hậu cung chỉ có mỗi Hoàng hậu và Phùng Linh Tố và 2 người cũ từ Lạc Thân vương phủ. Mà Yến Hoài cả ngày chỉ ở trong Sùng Chính điện, số lần đến hậu cung có thể đếm được trên đầu ngón tay nên bà mới nảy ra ý định tuyển chọn phi tần mới. Sau đó hậu cung cũng có thêm mấy đóa hoa dịu dàng ngọt ngào, cũng xảy ra khá nhiều chuyện mới khiến cho Yến Hoài để tâm đến hậu cung nhiều hơn...
"Vậy còn mấy năm nay thì sao? Năm ngoái ta bị bệnh nặng nên gần như không hỏi gì đến chuyện bên Sùng Chính điện, Hoàng thượng có thường xuyên đến hậu cung không?"
Đa Thọ trả lời, "Hiện tại Hoàng thượng cũng đi, có điều lại không nhiều lắm, Hoàng thượng đến chỗ Quý phi nương nương và Uyển phi nương nương nhiều 1 chút..."
Thái hậu chau mày, "Không đến chỗ Hoàng hậu sao?"
Đây vốn là chuyện tư mật của Sùng Chính điện, nhưng hôm nay người hỏi chính là mẫu thân của Hoàng đế nên đương nhiên Đa Thọ không dám giấu diếm, "Gần như... gần như không đến."
Thái hậu giật mình, lúc trước cưới Triệu Thục Hoa làm Chính phi thì Yến Hoài cũng cực kỳ vui vẻ. Yến Hoài chính là như vậy, tính cách lễ độ trầm ổn, cũng không quá khắt khe thẳng thắn. Cho dù sau này Trắc phi Phùng Linh Tố càng được lòng Yến Hoài hơn nhưng chút vui vẻ này chẳng qua là để thỏa mãn tình thú của nam nhân mà thôi, trong những chuyện quan trọng Yến Hoài lại cực kỳ coi trọng ý kiến của Triệu Thục Hoa, cũng cực kỳ tôn trọng người Chính phi này...
"Gần như không đi? Từ lúc nào liền biến thành như vậy?"
Triệu Thục Hoa đương nhiên không thể nào khiến người người yêu mến được như Phùng Linh Tố, tính cách bà quá mức kiên cường, lại hơi có phần giống với Thái hậu trước đây. Tính cách như vạy đương nhiên sẽ không nhận được sự sủng ái của Hoàng đế nhưng dù gì Hoàng hậu và phi tần cũng khác nhau. Chỉ nhân lục cung, mẫu nghi thiên hạ, phần tôn quý này không phải chỉ dựa vào Hoàng thượng yêu thích là có thể đạt được, bởi vậy mặc dù Thái hậu không đồng ý chuyện Hoàng hậu vươn tay ra triều chính nhưng trong lòng lại cực kỳ tán thưởng sự cơ trí và quyết đoán của Hoàng hậu. Ngược lại Phùng Linh Tố mặc dù được Hoàng đế thiên vị nhưng Thái hậu lại thấy hơi chướng mắt, cũng may Yến Hoài là người rất biết ổn định đại cục, ông sủng ái Phùng Linh Tố nhưng xưa giờ lại không hề cho bà ta quá nhiều quyền lực. Ông tôn trọng Triệu Thục Hoa là thê tử kết tóc của mình, nên không để bà thiếu chút vinh quang nào, thậm chí còn tôn kính hơn những người khác. Nhưng quan hệ của Hoàng đế và Hoàng hậu từ bao giờ lại trở nên tồi tệ như vậy? Đa Thọ bị câu hỏi này làm khó, "Chắc là... là khoảng 1 năm sau khi Ngũ Công chúa ra đời, kỳ thật cũng không thể trách Hoàng thượng, là do Hoàng hậu nương nương... đột nhiên thay đổi tính tình, có mấy lần còn xung đột với Hoàng thượng, Hoàng thượng cảm thấy Hoàng hậu nương nương... Tiểu nhân khó mà nói được, tóm lại sau đó thì Hoàng thượng cũng ít đến, mà Hoàng hậu nương nương cũng trở nên nóng nảy, chưa bao giờ chủ động đến Sùng Chính điện. Cứ như vậy càng lúc càng..."
Đa Thọ chỉ là 1 nô tài nên đương nhiên khó có thể phán xét ai đúng ai sai, nhưng chỉ mấy câu nói đó đã khiến Thái hậu hiểu ra.
Nữ nhân sinh hài tử cũng giống như dạo 1 vòng quỷ môn quan, trước đây sau khi bà sinh Yến Hàm ra, bởi vì thời gian mang thai 2 huynh đệ họ quá sát nhau nên trên người mới mắc bệnh, cả đoạn thời gian dài đều có tâm trạng không hề tốt đẹp. Nếu không có tôn vinh của Hoàng hậu cùng với sự hiển hách của gia tộc cần bà phải ổn định thì có lẽ bà cũng không nghĩ đến chuyện giữ sủng ái nữa. Nhưng sao Hoàng hậu lại có thể để cho bản thân mình rơi vào hoàn cảnh này?
Trong ấn tượng của bà, mấy năm sau khi Yến Trăn được sinh ra thì Hoàng thượng còn sủng ái Hoàng hậu có thừa. Mỗi lần Yến Hoài nhìn Hoàng hậu thì bà cũng cảm thấy nụ cười trên mặt ông dịu dàng hơn nhiều. Vốn tưởng rằng có thêm 1 nữ nhi nữa thì Đế Hậu 2 người có thể được coi là phu thê hòa hợp, nhưng không ngờ đến lúc riêng tư thì quan hệ của 2 người lại chuyển biến xấu đến mức đó.
Thái hậu cực kỳ khó hiểu, sự cơ trí của Hoàng hậu cực kỳ hiếm thấy ở nữ tử, nhưng cho dù Hoàng hậu có lòng dạ phóng khoáng bao dung đến đâu, không có chấp niệm vào chuyện sủng ái cỡ nào thì cũng phải suy nghĩ nhiều hơn vì gia tộc mình, vì Yến Triệt chứ? Nghĩ đến đây Thái hậu liền thở dài, hiện tại Yến Hoài không nói 2 lời đã giam cầm Hoàng hậu lại rồi, lẽ ra Hoàng hậu phải tính đến ngày này rồi.
"Lại nói mấy chuyện khác đi, hiện tại Hoàng thượng thích ăn gì, bình thường ngoại trừ xem tấu chương thì có làm chuyện gì khác không?"
Đa Thọ nghe vậy liền kể từng chuyện Hoàng thượng làm hàng ngày ra, Thái hậu nghe thì trong lòng không ngừng thở dài. Mặc dù đều sống ở trong cung nhưng sinh hoạt thường ngày cùng yêu thích của Hoàng đế bà lại biết quá ít, nhất là sau trận bệnh nặng năm ngoái.
Hỏi Đa Thọ suốt nửa canh giờ bà mới để ông quay về, ông vừa đi thì Thái hậu liền dựa vào thành giường rồi thở dài, "Mấy năm nay Hoàng thượng cũng không dễ dàng gì, chỉ là không ngờ Hoàng hậu và Hoàng thượng lại... Việc này ngươi có biết không?"
Trần ma ma hơi do dự, nếu Thái hậu còn trẻ khỏe 1 chút thì thôi, chứ hiện tại thân thể Thái hậu không tốt cộng thêm tuổi tác lớn rồi nên Trần ma ma cũng sẽ tận lực giấu diếm chuyện này với Thái hậu, cứ thế về lâu dần lại thành ra 1 thói quen.
"Việc này... nô tỳ có nghe nói."
Vừa nghe thấy thế Thái hậu lập tức ngồi thẳng dậy, "Ngươi đã nghe được cái gì, nói hết ra xem nào!"
Trần ma ma vẫy lui hầu tỳ canh giữ ở ngoài cửa sau đó mới khẽ nói, "Đều nói Hoàng thượng quá mức sủng ái Tố Quý phi nên mới sinh ra hiềm khích với Hoàng hậu. Người biết Hoàng hậu nương nương rồi đó, tính cách cực kỳ mạnh mẽ, cho dù Tố Quý phi làm gì sai bị Hoàng thượng trách cứ thì bất chấp cúi đầu nịnh hót thế nào cũng sẽ kéo lòng Hoàng thượng quay về. Nhưng Hoàng hậu lại không như vậy, nô tỳ nghe người trong Khôn Ninh cung nói Hoàng hậu quản lý hậu cung rất cẩn thận, nhưng chuyện liên quan đến Hoàng thượng lại phó thác cho Tố Quý phi."
Thái hậu trợn trừng mắt, cái gì mà phó thác Hoàng thượng cho Tố Quý phi?
"Ngoài mặt thì Hoàng thượng và Hoàng hậu đều là người biết lấy đại cục làm trọng, nên không nhìn ra được điều gì, chỉ về mặt riêng tư thì 1 tháng cũng chưa chắc Hoàng thượng đến chỗ Hoàng hậu được 1 lần, dù có đến cũng sẽ không ngủ lại. Xiêm y 4 mùa của Hoàng thượng, ăn uống hàng ngày đều là do Tố Quý phi chăm chút cẩn thận còn Hoàng hậu lại rất lơ đễnh, thậm chí còn thường xuyên ban thưởng cho Tố Quý phi vì đã chăm sóc Hoàng thượng chu đáo. Những phi tần khác thấu Hoàng hậu rộng lượng như vậy thì đều tranh nhau noi theo Tố Quý phi mà đến xum xoe với Hoàng thượng nên Tố Quý phi rất không thích. Nhưng cũng nhờ vậy mà hậu cung cũng xem như được thái bình..." Trần ma ma cười khổ, "Nô tỳ ở trong cung nhiều năm, đúng là như vậy cũng thật hiếm thấy."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.