THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]

Chương 717: Đông Cung ưu phiền

Bên tròn Trường Tín cung, Phùng Linh Tố chau mày nhìn Phùng Trầm Bích khóc lóc sướt mướt, trong mắt bà vốn dĩ đã không còn chút kiên nhẫn nào nhưng vẫn cố ép xuống, "Con cứ ở mãi chỗ này của Bản cung cũng không giải quyết được gì, con phải tìm cách thu phục trái tim Thành vương mới đúng."

Phùng Trầm Bích cắn răng, nàng lau khoé mắt rồi tủi thân, "Nhưng hiện tại biểu ca không tin con mà chỉ tin Tần Tương kia thôi. Tần Tương đó là đường tỷ của Thái tử phi,  liệu nàng ta có ý định tốt sao? Con biết rõ nàng ta mang thai, nhưng con chỉ phái người theo dõi chứ không hề làm hại hài tử của nàng ta. Hiện tại biểu ca chỉ tin nàng ta mà không tin con, con... con không muốn quay về Vương phủ nữa hu hu."

Phùng Linh Tố xoa xoa thái dương, "Đủ rồi!"

Bà khẽ quát 1 tiếng khiến cho Phùng Trầm Bích sợ đến mức không dám lên tiếng nữa. Phùng Trầm Bích mím môi thật chặt rồi thút thít, Phùng Linh Tố lại thở dài, "Trầm Bích, mặc dù con là chất nữ của ta nhưng hiện tại con đã gả cho Thành vương thì phải biết lấy đại cục làm trọng, con phải luôn nhớ rằng bản thân là Thành vương phi. Con cũng biết ta có yêu cầu cao thế nào về Thành vương chứ? Nếu không phải con... nếu không phải con là chất nữ của ta thì cũng chưa chắc ta cho phép Thành vương cưới con. Con thì tốt rồi, không những không quý trọng cơ hội khó có được này  mà lại còn để xảy ra chuyện như vậy. Con định cứ ở mãi chỗ này của ta, sau đó không làm Thành vương phi nữa à?"

Lời này của Phùng Linh Tố hoàn toàn không có ý bện vực Phùng Trầm Bích, nàng nghe xong liền cuống quýt, "Cô cô... à không, mẫu phi... người cũng không tin con sao? Thật sự không phải con làm hu hu, nếu con làm ra chuyện như vậy thì cứ để sét đánh chết con đi..."

Phùng Linh Tố khoát tay ngăn lại lời nàng nói, bà chỉ cảm thấy nàng ta đúng là kẻ vô dụng không nên trò trống gì, "Ta chỉ hỏi con, cuối cùng con có muốn làm Thành vương phi hay không?" Phùng Trầm Bích lập tức trả lời, "Đương nhiên rồi mẫu phi, từ nhỏ con đã thích biểu ca, người biết rõ mà!"

Phùng Linh Tố thở dài, "Giờ con cứ ở chỗ ta khóc lóc, Thành vương lại đang trong phủ quan tâm chăm sóc Di nương của Tần gia kia. Con cứ ở đâu lâu thêm mấy ngày nữa đi, có khi lúc đó nàng ta lại có thêm hài tử thứ 2 nữa cũng không chừng. Con xem lại bản thân mình đi, đúng là làm mất mặt Quốc công phủ!"

Phùng Trầm Bích lại đỏ bừng mắt, nàng chuẩn bị khóc tiếp rồi.

Phùng Linh Tố chau mày, lúc này Phùng Trầm Bích mới mím chặt môi mà nhịn lại.

"Nếu như con vẫn còn muốn làm Thành vương phi thì hiện tại lập tức quay về phủ, suy nghĩ lại xem chuyện này con sai ở đâu!"

Thấy Phùng Trầm Bích vẫn còn đang định tiếp tục phân trần thì ánh mắt Phùng Linh Tố tập tức rét lạnh, "Đừng có nói cái gì mà không phải con làm! Con phải ngẫm lại xem vì sao Thành vương không tin con mà đi tin người khác, do có người biết cách lung lạc nhân tâm hơn so với con hay là người ta thủ đoạn cao minh hơn con! Người ta thắng, con thua thì khóc lóc giải quyết được gì? Con không thèm suy nghĩ xem làm thế nào mình có thể thắng lợi quay về mà lại trốn đến chỗ này của ta. Nếu như chuyện này lại xảy ra lần nữa, lại chọc cho Thái Hậu tức giận thì ngay cả ta cũng không thể che chở cho con được nữa!"

Phùng Trầm Bích ngơ ngác, vừa giống như bị lời nói của Phùng Linh Tố làm cho sợ hãi lại vừa giống như đang ngẫm nghĩ điều gì. Phùng Linh Tố thở dài lắc đầu, thật sự không tin nổi ca ca và tẩu tẩu mình đã chiều chuộng Phùng Trầm Bích đến mức không chịu nổi biến cố như vậy, "Nghĩ thật kỹ đi, làm thế nào mới có thể nắm bắt trái tim Thành vương, làm thế nào mới giữ vững vị trí Thành vương phi của con. Bản thân con không có bản lãnh thì cũng đừng trách người khác vu oan con, nếu con cứ tiếp tục vô dụng như vậy thì ngay cả vị trí Vương phi cũng không bảo vệ được đâu!"

Đôi mắt Phùng Trầm Bích càng trợn to hơn, thấy vẻ mặt Phùng Linh Tố tràn đầy lạnh lùng thì không dám khóc hay làm nũng gì nữa, nàng chỉ lau nước mắt rồi đứng dậy, "Vâng... vậy... vậy con quay về đây... Đa tạ mẫu phi dạy bảo."

Phùng Linh Tố khẽ gật đầu, bà lại dặn dò, "Con đã gả vào Thành vương phủ, sau này không nên hơi tí là lại nói với phụ mẫu con. Cho dù phụ thân con là cữu cữu ruột của Thành vương thì cũng không thể nhúng tay vào chuyện trong phủ điệt tử, huống chi Thành vương lại là Hoàng tử, con phải kiêng dè 1 chút."

Phùng Trầm Bích hơi run run, vẻ mặt trắng bệch, "Vâng vâng vâng, điều mẫu phi nói con đã nhớ kỹ, sau này không dám nữa."

Phùng Linh Tố gật đầu sau đó  cho cung nhân tiễn Phùng Trầm Bích xuất cung. Bảo Điệp  rót 1 ly trà nóng cho Phùng Linh Tố rồi khẽ nói, "Nương nương, người tin tưởng lời Vương phi nói sao? Rốt cuộc là Vương phi hay Di nương kia..."

Phùng Linh Tố nghe vậy liền cười lạnh, "Bất kể là ai thì Phùng Trầm Bích ngu xuẩn cũng là thật, có dạy dỗ cũng không nổi đâu. Còn về Di nương của Tần gia kia... ta cũng chẳng cần phải lo lắng, do nàng ta tự cắt đứt đường lui của mình rồi đến Thành vương phủ, hiện nay trong lòng nàng ta cũng chỉ có Thành vương mà thôi. Đứa bé này là hài tử đầu tiên của Thành vương, đừng nói hắn tức giận mà ngay cả ta cũng thấy đáng tiếc. Nếu không phải sẩy thai thì đây cũng là một chuyện cực kỳ vui, chỉ tiếc là..."

Nói xong Phùng Linh Tố nhíu mắt, "Nếu nàng ta thật sự dùng hài tử để làm công cụ thì ta đây cũng bội phục nàng ta. Cứ chờ xem, phần hung ác này của nàng ta nếu có thể dùng đúng nơi đúng chỗ thì ta ko còn gì để nói, coi như 1 lời nhắc nhở cho Phùng Trầm Bích. Nhưng nếu nàng ta dám có những tâm tư khác thì ta đây đương nhiên cũng không thể bỏ qua."

Bảo Điệp đáp lời, "Vâng, vẫn là nương nương suy nghĩ chu toàn."

Phùng Linh Tố nâng ly trà lên nhấp 1 ngụm rồi ung dung nói, "Bên phía Khôn Ninh cung có động tĩnh gì không?"

Hỏi như vậy Bảo Điệp lập tức nở nụ cười, "Không có, Triệu Thống lĩnh nhận lệnh của Hoàng thượng canh giữ cực kỳ chặt chẽ. Nghe nói Hoàng hậu nương nương muốn truyền tin tức ra ngoài nhưng vẫn không thể truyền được. Thái tử cũng phái người đi thăm dò nhưng cũng bị ngăn cản. Chuyện ngoài triều đủ khiến cho Thái tử sứt đầu mẻ trán nên trong thời điểm mấu chốt này Thái tử cũng không dám gây xung đột với Cấm vệ quân. Cho nên hiện tại không ai biết bên trong Khôn Ninh cung đã xảy ra chuyện gì."

Phùng Linh Tố bật cười, "Hoàng hậu à Hoàng hậu,  hiện tại phải xem xem Thái tử có tranh nổi hay không."

"Trương Đại nhân đã bị tống giam, mấy ngày ngay trong triều cũng có không ít tấu chương vạch tội Thái tử và 1 đám thủ hạ của Trương Đại nhân. Bọn họ đều xuất thân từ Bắc Phủ quân, nếu tiếp tục điều tra  cũng sẽ kéo ra không ít người trong phe Thái tử. Nô tỳ thấy Thái tử Điện hạ lúc này rơi vào cục diện không tốt lắm."

Phùng Linh Tố thảnh thơi, "Năm ngoái tham ô muối vận khiến Thái tử tránh thoát được 1 kiếp, năm nay ta thấy hắn tránh không nổi nữa rồi. Đúng là ông trời cũng giúp ta."

Lúc án thi hài vừa nổ ra thì Phùng Linh Tố cũng lo lắng không yên mấy ngày, bởi vì thi hài đó liên quan đến chuyện Tấn vương mưu hại Cẩn phi năm đó. Phùng Linh Tố không hiểu 1 thi hài đột nhiên xuất hiện thì liên luỵ được đến đâu nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại khiến cho Hoàng hậu bị cấm túc. Nhiều năm như vậy, Thái tử vẫn như thiên lôi Hoàng hậu sai đâu đánh đó, giờ đột nhiên Hoàng hậu bị cấm túc, Thái tử chắc chắn sẽ bất an rối loạn. Mà cũng đúng lúc này Trương Khải Đức lại đột nhiên xảy ra chuyện! Vốn dĩ Trương Khải Đức quay về để báo cáo công tác, lại là người mà Thái tử có ý định an bài vào vị trí Thống soái của Sóc Tây quân. Nhưng không ai ngờ được Trương Khải Đức lại là người đầu tiên ngã ngựa trong vụ án quân lương. Một khi người này bị tống giam thì Thái tử như mất 1 cánh tay, Bắc Phủ quân cũng bị liên đới theo, phe cánh Thái tử nguy cơ tứ phía.

Mấy hôm nay tâm tình của Phùng Linh Tố ngày 1 tốt hơn, tấu chương vạch tội càng lúc càng nhiều thì Thái tử sẽ mất đi sự ủng hộ của triều thần và cả lòng dân. Không có chuyện gì khác khiến bà vui vẻ hơn chuyên này được cả, thậm chỉ bà còn đoán có khi nào Hoàng thượng định phế Hậu rồi không... Nếu như Triệu Thục Hoa bị phế...

Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu thì Phùng Linh Tố liền nở nụ cười thoả mãn. Cái gì mà Hoàng hậu với Quý phi chứ, không đến thời khắc cuối cùng thì chẳng biết ai mới là người thắng lợi. Phùng Linh Tố hừ lạnh, "Theo dõi chặt chẽ Đông Cung, nhất là Thái tử phi kia. Vị Thái tử phi này cũng không ngu xuẩn như Phùng Trầm Bích đâu."

Bảo Điệp lập tức gật đầu, sau đó chần chờ, "Nương nương, nô tỳ theo dõi Đông Cung không lơi lỏng dù chỉ 1 khắc, cho nên nô tỳ phát hiện ra có chỗ hơi kỳ lạ."

"Sao?" Phùng Linh Tố nhìn Bảo Điệp.

Bảo Điệp khẽ nói, "Đại đa số thời gian Thái tử đều ở viện bên cạnh, đôi khi buổi tối cũng nghỉ ngơi ở đó. Mỗi ngày thời gian Thái tử phi và Thái tử ở cùng nhau đại khái chỉ khoảng 2 khắc, hơn nữa... liên tục nhiều ngày Thái tử cũng không đến qua đêm ở chỗ Thái tử phi."

Đông Cung ở ngay trong Hoàng cung, nhiều người nhiều mắt cho nên những chuyện như vậy cũng không coi như là bí mật. Chẳng qua Phùng Linh Tố lại không ngờ đến điều này.

Yến Kỳ không quá yêu thích Phùng Trầm Bích nhưng dù gì 2 người mới bừa tân hôn nên nghe người trong Thành vương phủ nói số lần Yến Kỳ đến phòng Phùng Trầm Bích cũng không phải là ít. Nam nhân trong thiên hạ làm gì có ai không động lòng với 1 tiểu cô nương vừa trưởng thành chứ?

Mặc dù Thái tử không ham luyến sắc đẹp như Yến Kỳ, nhưng ngay từ đầu Hoàng hậu đã nhìn trúng Tần Triều Vũ, về lý thì khi Tần Triều Vũ trở thành Thái tử phi thì Thái tử phải cực kỳ vui mừng mới đúng. Phùng Linh Tố cười hứng thú, "Lại là 1 tin tức tốt khiến ta vui vẻ, ta còn tưởng Thái tử và Thái tử phi phu thê tình thâm cơ. Hoá ra cũng chỉ như vậy mà thôi."

Nghĩ nghĩ bà lại nói, "Đi xem chúng ta có thể giúp được gì..."

Bảo Điệp lập tức hiểu ý, nàng xoay người rồi đi ra ngoài. Phùng Linh Tố nghiêng người tựa vào gối, cả người toát ra vẻ nhàn nhã thong dong, lại gần giống với mong chờ. Hoàn cảnh hiện nay của Thái tử không đơn giản, không có Hoàng hậu thì Thái tử chẳng khác nào con thú bị giam, mà đương nhiên Yến Kỳ sẽ không cho hắn cơ hội thở dốc. Phùng Linh Tố đưa tay che mắt, khoé môi cũng không kìm được nỗi vui vẻ đang tràn ra.

Cùng lúc này trong Đông Cung, Tần Triều Vũ nhíu mày nhìn Tần Thuật, "Phụ thân, thật sự không còn cách nào sao? Mấy ngay nay tình hình trên triều càng lúc càng bất lợi cho Thái tử, nếu cứ tiếp tục không khống chế được như vậy thì Thái tử nhất định sẽ mất đi rất nhiều lòng dân!"

Nhìn vào đôi mắt tràn ngập lo lắng của Tần Triều Vũ, Tần Thuật chỉ biết cười khổ, "Vũ Nhi à, nếu như có cách chẳng lẽ phụ thân không làm ư? Huống hồ Thái tử Điện hạ đã hạ lệnh sớm trong chuyện này nếu không giữ được thì nhất định không được dây dưa, miễn cho chính chúng ta cũng bị dính dáng vào."

Tần Triều Vũ thở dài, "Phụ thân cảm thấy lần này Hoàng thượng có ý gì?"

Tần Thuật vô thức nhìn ra ngoài, thấy chỉ có mấy người Mặc Vận canh giữ bên ngoài thì mới yên lòng khẽ nói, "Ta cũng không đoán được, mấy ngày này tốt nhất Thái tử không nên làm gì cả, không thể để xảy ra thêm sai lầm gì nữa."

Tần Triều Vũ day day ấn đường, "Chuyện này con biết rõ, chẳng qua Thái tử Điện hạ..."

Tần Triều Vũ muốn nói lại thôi, "Thái tử Điện hạ nghĩ thế nào con cũng không biết."

Đáy mắt Tần Thuật có chút phức tạp, muốn nói gì đó nhưng lại hơi xấu hổ, mãi sau mới lên tiếng, "Vũ Nhi, Thái tử Điện hạ đối xử với con..."

"Điện hạ đối với con rất tốt." Tần Triều Vũ nghiêng người đi, vẻ mặt bướmg bỉnh.

Tần Thuật vốn dĩ còn hoài nghi, nhưng thấy vẻ mặt này của Tần Triều Vũ thì còn gì mà không hiểu nữa chứ. Nhớ lại  hôm ở Tần phủ thái độ của Yến Triệt khi gặp phải Tần Hoan, trong lòng ông do dự mãi 1 lúc sau vẫn không biết nói gì, "Điện hạ suy nghĩ chu đáo nên con phải tốn nhiều công sức hơn mới được, hiện tại các con đã là phu thê 1 nhà, dù có gặp nhiều tủi thân hơn nữa thì cũng phải nhịn xuống."

Tần Triều Vũ nghiến răng, vẻ mặt cứng đờ giây lát sau mới bình tĩnh lại rồi khẽ gật đầu, "Người yên tâm, con hiểu rồi."

Dù gì Tần Thuật cũng là phụ thân nên không nhiều lời nữa mà thở dài rồi rời đi.

Ông vừa đi thì hốc mắt Tần Triều Vũ liền đỏ lên, nàng quay lưng lại cửa, mãi 1 lúc sau mới nhịn cho nước mắt đừng rơi xuống. Mặc Vận chậm rãi đi đến, "Nương nương, Hầu gia đi rồi..."

Tần Triều Vũ hít sâu, lúc quay lại mặt mày đã khôi phục về bình thường, "Ừ, Thái tử Điện hạ đâu?"

"Thái tử Điện hạ đang gặp mặt Viên ngoại lang của Hộ bộ."

Tần Triều Vũ gật đầu rồi cất bước ra ngoài, đi thẳng đến viện nơi Yến Triệt đang ở mới dừng lại.

Nàng là Thái tử phi Đông Cung, lại không thể tuỳ tiện ra vào chỗ này, nàng hệt như quan viên bên ngoài phải đứng đây chờ lệnh.

Đợi tận 2 khắc sau Tần Triều Vũ mới nhìn thấy Đường Phúc vội vàng chạy ra, "Nương nương, mời người vào..."

Tần Triều Vũ khẽ gật đầu rồi cất bước vào trong, Yến Triệt ngồi sau án thư, lông mày nhíu cực chặt. Hai ngày, hai ngày nay trên triều đình biến đổi bất ngờ vì thế nên Thái tử Điện hạ của nàng mới nôn nóng bất an. Tần Triều Vũ hành lễ 1 cái rồi nói, "Điện hạ có cách gì không?"

Yến Triệt dùng ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt nhìn qua, hắn cũng không hiểu nỗi khổ tâm của nàng, thậm chí còn cảm thấy một nữ nhân như nàng không nên hỏi đến chuyện trên triều đình."

Giằng co 1 lúc, Yến Triệt mới nói, "Ngươi không cần quan tâm những chuyện này."

Tần Triều Vũ hiểu đây có nghĩa là vẫn chưa tìm ra được phương pháp giải quyết. Nàng thở dài, "Điện hạ, chúng ta qua thỉnh an Thái hậu nương nương đi."

Yến Triệt chau mày, Tần Triều Vũ nói, "Trước đây Thái Hậu triệu kiến chúng ta, thần thiếp thấy Thái Hậu có ý muốn trấn an, cho đến bây giờ có lẽ Thái hậu nương nương chính là cơ hội của chúng ta. Chuyện ngoài triều thần thiếp không dám xen vào, nhưng trong hậu cung thần thiếp cũng coi như có thể nhìn rõ ràng. Hiện tại chỉ có Thái hậu nương nương mới có thể giúp chúng ta."

Lúc này ánh mắt Yến Triệt mới dịu dàng hơn đôi chút, không gặp được Hoàng hậu thì Thái Hậu đúng là cơ hội duy nhất.

"Nhưng hiện tại thân thể Hoàng tổ mẫu không tốt lắm, lần này lại xảy ra chuyện lớn như vậy người cũng không thể nói chuyện giúp chúng ta."

Tần Triều Vũ thản nhiên nói, "Người không thể nói chuyện thay cho ngoại thần, nhưng nhất định người có thể bênh vực Điện hạ, như vậy là đủ rồi."

Yến Triệt nhăn mày mấy lần, tựa hồ đã hiểu được ý của nàng, nhưng ánh mắt hắn lại tối sầm xuống. Tần Triều Vũ nói tiếp, "Điện hạ, có lẽ chúng ta phải tính toán đến khả năng xấu nhất..."

Khả năng xấu nhất không gì khác chính là phong ba bão táp hội tụ đe doạ vị trí Thái tử của hắn, nhưng chẳng lẽ phụ hoàng thật sự muốn phế hắn sao?

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.