THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]

Chương 689: Lập tước (1)

Sau khi thượng triều, Thượng thư Lại bộ Trình Vân Độ cùng với Thượng thư Công bộ Ngụy Tương đi ra ngoài.

Hai người này đều xuất thân thế gia, đều đã qua tuổi 30, bọn họ cùng làm quan trong triều nhiều năm, tính ra thì cả 2 nhà còn có chút quan hệ thông gia. Trình Vân Độ liếc xéo Ngụy Tương 1 cái rồi cười nói, "Ngụy huynh sao đột nhiên lại để ý đến việc nhà của Duệ Thân Vương vậy?"

Nửa canh giờ trước ở trên triều, Lễ bộ dâng tấu sớ lên đề xuất đến chuyện lập tước cho Duệ Thân Vương Thế tử Yến Trì do Duệ Thân Vương đã qua đời, Hoàng đế không hề có dị nghị gì về chuyện này. Đến khi hỏi thần tử bên dưới thì có Ngụy Tương cực kỳ tán thành, cộng thêm Thượng thư Hình bộ cũng tán thành. Chuyện này chắc hẳn sẽ được định ra, nhưng sau cùng thì Trình Vân Độ lại đưa ra lời phản bác.

Chuyện quân lương ở Tây Bắc vẫn còn chưa điều tra rõ ràng, mặc dù Duệ Thân Vương đã qua đời nhưng nếu chuyện này có liên quan đến Sóc Tây thì ít nhất phụ tử Duệ Thân Vương cũng có tội quản lý thuộc hạ không nghiêm. Như vậy nếu cứ lập tước ngay cho Yến Trì thì cũng có chút không ổn.

Một viên đá làm mặt hồ gợn sóng, Duệ Thân Vương chính là rường cột của Đại Chu, ông phòng thủ Tây Bắc nhiều năm nên lời này của Trình Vân Độ ít nhiều cũng có chút xúc phạm. Nhưng người đồng ý với ông ta cũng không ít cho nên hiện tại vẫn còn đang giằng co.

Cuối cùng việc này cũng không đi đến kết luận, nhưng dù gì vẫn là chính sự nên theo ý của Hoàng đế thì chắc hẳn sẽ phải bàn bạc thêm lần nữa.

Thân hình Trình Vân Độ hơi béo, vẻ mặt hiền lành, đôi mắt tỏa sáng. Ngụy Tương dáng người rất gầy, tóc mai điểm trắng trông càng có vẻ già dặn hơn Trình Vân Độ. Đôi mắt ông ta hẹp dài, hơi híp lại, trên mặt nở nụ cười lạnh, "Lời này của Trình huynh không đúng rồi, Duệ Thân Vương không còn nữa thì Thế tử lập tước chính là chuyện quá hiển nhiên. Vậy nhưng Trình huynh lại trâng tráo nói cái gì mà Duệ Thân Vương có liên quan đến vụ án quân lương, nếu hôm nay Duệ Thân Vương còn sống thì huynh dám nói câu này không?"

Trình Vân Độ bị nói móc như vậy liền nở nụ cười, "Câu này của Ngụy huynh nghe thật đau lòng, trong ngoài triều đều biết vụ án quân lương chưa phá, mà trước đây Vũ Văn Hiến đi Tây Bắc cũng không gửi về tin tức chắc chắn nào. Hiện tại phía Sóc Tây còn chưa được điều tra rõ ràng, đương nhiên không thể quét dọn sạch sẽ Duệ Thân Vương phủ nhưng trì hoãn lại chuyện lập tước thì cũng tốt cho triều đình."

Ngụy Tương hừ lạnh 1 tiếng, so với Trình Vân Độ không thể hiện cảm xúc ra ngoài thì ông càng để lộ ra rõ ràng. Ông cười trào phúng, "Trình huynh đừng dùng mấy lời này mà qua loa với ta, Trương Khải Đức đã về rồi nhưng Hoàng thượng vẫn chưa định ra ai đến Thống lĩnh Sóc Tây quân. Hiện tại nếu Trì Điện hạ lập tước, lại có thêm 1 thế hệ của Duệ Thân Vương xuất hiện thì quân dân ở Sóc Tây đang trông mong ai, không cần phải nói cũng biết!"

Nói xong ông lại phất tay áo 1 cái, "Hừ, đúng là đạo đức giả..."

Trình Vân Độ luôn hiểu tính cách Ngụy Tương quá cứng rắn, nên ông bị mắng như vậy cũng không nổi giận mà lại nở nụ cười, "Ngụy huynh, huynh xem tính cách này của mình kìa, không thể nói như vậy được. Trương Tướng quân quay về là để báo cáo công tác, Hoàng thượng có an bài thế nào chính là chuyện của Hoàng thượng, cả ta và huynh đều không ở trong Binh bộ nên không quản được việc này!"

Ngụy Tương lắc đầu, "Thái tử Điện hạ đã nghĩ đến quản lý Sóc Tây, nhưng chỉ sợ vẫn hơi sớm, huynh là một lão hồ ly vậy mà lại không khuyên Thái tử câu nào. Vụ án của Tấn vương hiện tại mới chỉ tạm thời bị đè ép xuống thôi, nhưng hôm nay Lý Mục Vân đã dâng tấu lên rồi."

Trình Vân Độ liên tục cười khổ, nhìn xung quanh 1 vòng, cũng may không có ai khác.

Ông đuổi theo sau, "Những chuyện này đều hư ảo không tồn tại, sao Ngụy huynh lại tin chứ? Chẳng lẽ Thành vương Điện hạ đã nói gì sao? Hôm nay Ngụy huynh lên tiếng thay cho Trì Điện hạ, liệu có phải cũng là do Thành vương hạ lệnh?"

Ngụy Tương cười xùy 1 tiếng rồi nhìn chằm chằm vào Trình Vân Độ, ngay cả bước chân cũng đã dừng lại.

"Thành vương Điện hạ vẫn ở trong điện, huynh có muốn đến hỏi trực tiếp không? Cái gì mà hạ lệnh với không hạ lệnh chứ! Huynh đường đường là Thượng thư Lại bộ của Đại Chu, chính huynh hạ mình xuống làm môn khách của Thái tử thì cũng đừng có suy bụng ta ra bụng người!"

Ngụy Tương chắp tay sau lưng, hận không thể chỉ thẳng vào mặt Trình Vân Độ mà mắng chửi.

Trình Vân Độ nghe xong liền cười không ngừng, "Ngụy huynh, Thái tử Điện hạ chiêu mộ hiền tài, chứ không như huynh, mắc bẫy của người khác mà không biết..."

Ngụy Tương bành to cổ, "Thành vương thì sao chứ? Năm ngoái Thành vương đi chỉnh đốn việc trị thủy ở Ô Giang, là ta tận mắt chứng kiến. Năm kia Tương Giang lũ lụt cũng do Thành vương tự mình đi đốc thúc suốt 1 tháng thì dân chúng mới bớt cảnh chịu khổ, đây đều là sự thật!"

Ngụy Tương quản lý công bộ, mặc dù tính cách rất đáng ghét nhưng bao năm qua chưa hề để xảy ra sự cố gì, chung quy cũng đều nhờ vào tính cách cứng rắn nói 1 không nói 2 này. Mấy năm nay trên dưới Công bộ ai nấy cũng đều chăm chỉ thật thà, chưa bao giờ để xảy ra chuyện thất đức hay tham ô gì cả. Ông là người ngay thẳng, cũng không thích hậu cung tham gia vào chính sự cho nên hoàn toàn không thích việc Thái tử bị Hoàng hậu nắm trong lòng bàn tay. Bởi vậy Yến Kỳ mới lọt vào trong mắt của ông ta.

Yến Kỳ quản lý Công bộ hơn 2 năm, mặc dù bản thân hành sự không kiêng dè gì nhưng xử lý chính sự lại không hề qua loa. Việc sửa chữa đê điều cùng với cứu tế trị thủy không phải là chuyện đơn giản, mà Yến Kỳ vậy mà lại gạt bỏ tôn vinh của Hoàng tử, không hề nương tay với tôi tớ dưới trướng mình. Lúc sửa đê hắn có thể nghỉ ngơi ở ven sông, đi cứu tế cũng ngủ chung với lưu dân, mấy lần dùng biện pháp cứng rắn sấm rền gió cuốn đạt được hiệu quả rõ rệt nên hắn mới được vị cựu thần là Ngụy Tương này coi trọng.

Trình Vân Độ thấy Ngụy Tương như vậy liền biết hiện giờ lập trường chính trị của 2 người bọn họ đã khác xa nhau rồi.

Thành vương làm người kiêu căng xảo quyệt cho nên hắn biết rất rõ cách để lấy lòng người, bởi vậy đương nhiên Trình Vân Độ vừa mắt với Thái tử Điện hạ nhân đức hiền minh hơn.

Trình Vân Độ thở dài, "Ngụy huynh, việc này không phải chỉ là mỗi tước vị của 1 người thôi đâu, hiện tại người Hoàng thượng phái đi vẫn còn đang ở Sóc Tây. Mà huynh đã biết Sóc Tây quân và quân dân phía Tây Bắc luôn tôn sùng Duệ Thân Vương, nay Duệ Thân Vương không còn, thế cục Tây Bắc bất ổn nên cho dù là Hoàng thượng, Thái tử hay Thành vương thì đều không hề hy vọng Duệ Thân Vương phủ tiếp tục tạo tiếng vang ở Tây Bắc. Cho nên tốt nhất là trong khoảng thời gian ngắn này không cần xuất hiện thêm 1 Duệ Thân Vương nữa, đối với quân dân Tây Bắc thì Thế tử và Thân vương đương nhiên không giống nhau rồi..."

Trình Vân Độ đè giọng nói xuống thật thấp, dáng vẻ cực kỳ thành thật.

Ngụy Tương nghe xong thì đôi mắt chỉ hận không thể xuyên qua người Trình Vân Độ, "Ngươi bớt vu oan Thành vương lại, đây là cách nghĩ của Thái tử chứ không phải của Thành vương! Thành vương cảm thấy Trì Điện hạ nên sớm lập tước, chiến công của Điện hạ hiển hách, lại ở trong Sóc Tây nhiều năm, trong đám tiểu bối ai có thể so được với Điện hạ? Thành vương cũng không phải người có bụng dạ hẹp hòi, còn suy nghĩ của ngươi mới chính là nham hiểm..."

Thẳng tính là chuyện tốt, nhưng nếu như đầu óc quá cứng nhắc không linh hoạt thì cũng chẳng tốt đẹp gì. Trình Vân Độ nhìn Ngụy Tương mà đau đầu, thật sự không biết với cái tính cách này thì dựa vào đâu mà ông ta có thể ngồi vững chức vị Thượng thư này bao nhiêu năm, cuối cùng đành phải thở dài, "Nếu ngươi không nghe khuyên bảo thì thôi, ngươi cứ nhìn đi, nếu như Trì Điện hạ lập tước thì ngay cả Hoàng thượng cũng không thích."

Ngụy Tương trợn mắt lên nhìn Trình Vân Độ, nhưng lần này ông không ầm ĩ nữa mà chỉ hừ 1 tiếng, "Ta quản nhiều vậy làm gì, việc này theo ta là nên làm, ta cũng chẳng có nhiều âm mưu như Trình huynh."

Ngụy Tương nói xong liền bỏ đi, Trình Vân Độ đứng nguyên tại chỗ cười khổ lắc đầu, sau đó thở dài 1 cái rồi đành phải đi theo.

...

Bên trong Thọ Khang cung, Thái hậu ho 2 tiếng rồi nói, "Trên triều đình nói như vậy sao?"

Trần ma ma gật đầu, "Phải, mấy người Trình Thượng thư của Lại bộ đều nói như vậy, haizz, Duệ Thân Vương mất rồi mà mấy người này vẫn còn muốn hắt nước bẩn lên người ông ấy. Duệ Thân Vương thương yêu binh sĩ như con mình, sao có thể liên quan đến vụ án tham ô quân lương được chứ, cho dù có là sơ xuất thì cũng không thể nào dính dáng đến Duệ Thân Vương và Trì Điện hạ được. Sao không trực tiếp điều tra Binh bộ và Hộ bộ chứ..."

Thái hậu híp mắt, "Đây là ý của Đông cung và Hoàng hậu."

Trần ma ma không dám nhiều lời, lập tức bê thuốc nhuận phổi đến cho Thái hậu, Thái hậu khoát tay không muốn uống, "Chuyện lập tức này là nên làm, ngươi phái người đến Sùng Chính điện để ý xem, lúc nào Hoàng thượng rảnh rỗi thì bảo hắn đến đây gặp ta, khụ khụ..."

Trần ma ma lập tức đáp lời, sau đó lại vuốt vuốt sống lưng cho Thái hậu, "Bảo Quận chúa viết 1 đơn thuốc mới đi, người lại bắt đầu ho khan rồi."

Thái hậu bật cười, "Là thân thể ta kém rồi, kê thuốc cũng vô dụng thôi, chỉ cần giữ ấm là được."

Vẻ mặt Trần ma ma u ám, lập tức không nói thêm gì nữa.

Có vẻ như tinh thần Thái hậu không tốt, nhìn bên ngoài thấy vẫn chưa đến buổi trưa liền nói, "Ta ngủ 1 lát, nhớ là phải đến Sùng Chính điện chờ, nhưng cũng không nóng vội, cứ để hắn làm xong việc rồi nói."

"Người cứ yên tâm, nô tỳ hiểu rồi."

...

Đến tận buổi đêm Yến Hoài mới đến Thọ Khang cung.

Thái hậu nằm nghiêng trên giường nhỏ ở phòng sưởi, nhìn thấy Yến Hoài đến đây liền nở nụ cười.

"Mẫu hậu, người cố ý gọi nhi thần đến đây là có chuyện gì? Vẻ mặt người không tốt lắm, có cần gọi Tần Hoan vào cung không?"

Thái hậu khoát tay, quan sát Yến Hoài cẩn thận, đây là nhi tử của bà, hiện tại bà đã già rồi, ngay cả tóc mai Yến Hoài cũng đã điểm trắng, "Thân thể ta con ý yên tâm, chỉ là ngủ không ngon thôi, hôm nay ta gọi con đến chính là vì chuyện lập tước cho Yến Trì."

Yến Hoài mỉm cười, "Có phải mẫu hậu đau lòng cho Yến Trì nên mới muốn nó nhanh được lập tước không?"

Thái hậu lắc đầu, "Không phải, không phải ta đau lòng cho nó, là ta cảm thấy nên cho nó tước vị này, nó xứng đáng."

Nụ cười của Yến Hoài không giảm, tựa hồ như muốn nghe Thái hậu nói thêm mấy câu. Thái hậu tựa đầu vào gối rồi thở dài, "Từ nhỏ đến lớn con vẫn luôn cực kỳ trẩm ổn, như thế rất tốt, về điểm này Triệt Nhi cũng giống con, cho dù mẫu hậu nói cái gì thì con cũng đều chiều theo mẫu hậu. Bởi vậy nên sau này mẫu hậu mới quyết định ít nói một chút, bởi vì những chuyện con làm đã đủ tốt rồi."

Không biết Thái hậu nghĩ đến cái gì mà ánh mắt lập tức trở nên xa xăm, "Đệ đệ con lại không như vậy, tuổi tác các con cách nhau 1 năm nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược. Hắn... haizz, mẫu hậu nói mấy lời này cũng không phải là giải vây cho hắn, mẫu hậu biết tính cách hắn không thích hợp ngồi lên vị trí này nhưng dù sao để xảy ra chuyện kia cũng có phần trách nhiệm của mẫu hậu. Trong lòng hắn bất bình, mẫu hậu lại bảo phụ hoàng con đưa hắn đến đất phong, như vậy mới càng khiến cho cơn tức giận trong lòng hắn thêm mạnh liệt, cho nên..."

Nụ cười trên môi Yến Hoài khẽ tan đi, ông cầm lấy tay Thái hậu, "Mẫu hậu lại nhớ đệ đệ rồi sao?"

Thái hậu sửng sốt, gật đầu rồi lại lắc đầu, dường như không muốn nhiều lời, "Mới chớp mắt đã 20 năm, ngay cả con cũng đã có tóc bạc rồi, thân thể này của ta ngày càng suy tàn, cũng không biết còn có thể sống được bao lâu nữa. Ngoại trừ huynh đệ bọn con thì Yến Lẫm ở bên cạnh ta lâu nhất, ta nghĩ rằng đệ đệ con không còn nữa thì tốt xấu gì vẫn còn Yến Lẫm có thể phụ giúp con, nhưng hôm nay..."

Thái hậu cầm lấy tay Yến Hoài, "Làm Hoàng đế rất khổ, không có ai phụ giúp sau lưng con thì mẫu hậu cực kỳ đau lòng. Yến Trì lớn lên cùng với Yến Lẫm, thuần thục dẫn binh đánh giặc, con giữ nó ở kinh thành ta không phản đối, nhưng con hãy nhớ nếu một ngày nào đó Sóc Tây cần nó thì vẫn nên để nó quay về đi. Tính cách đứa nhỏ này không được ngay thẳng như phụ thân nó nhưng dù gì cũng không phải người dễ đi nhầm đường. Mấy năm nay nó cũng đạt được thành tích rõ rệt ở Sóc Tây, hiện tại Yến Lẫm đã không còn nữa, nếu như không lập tước cho nó thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào? Nếu cứ để thêm vài năm nữa, ta chỉ sợ số mệnh của Duệ Thân Vương phủ sẽ hoàn toàn lụn bại..."

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.