[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]
Chương 682: Một lòng dõi theo (1)
Phục Linh tuyệt đối không thể tưởng tượng được vốn dĩ bản thân mình xông vào vườn hoa là để tìm người, lại liếc mắt thấy Tần Thuật đang đứng ngắm hoa cùng với một nam tử mặc áo bào xanh lam có khuôn mặt tuấn tú. Lúc đi Nguy sơn và lúc đại hôn của Tần Triều Vũ thì Phục Linh chỉ nhìn thấy Yến Triệt từ phía xa xa, lúc đó hắn lại mặc cung trang của Thái tử, dáng vẻ cao cao tại thượng, hiện tại hắn đổi sang mặc thường phục nên khí chất trên người cũng thay đổi rồi.
Mà Phục Linh là người cực nhanh quên nên lúc này chỉ cảm thấy hơi quen mặt chứ không hề nhận ra người này là ai. Nàng luống cuống xuất hiện trước mặt Tần Thuật và Yến Triệt, phải ngơ ra 1 lúc thì mới hành lễ với Tần Thuật.
"Bái, bái kiến Hầu gia..."
Nàng chạy vội đến mức thở hồng hộc, tóc mai có hơi lộn xộn, sau khi hành lễ liền bắt đầu run rẩy.
Tần Thuật là chủ nhà, lại là Trung Dũng hầu của Đại Chu, mặc dù nàng đã theo Tần Hoan về kinh gần 1 năm nhưng Tần Thuật vẫn chưa hề hòa nhã mà nói chuyện với nàng bao nhiêu lần. Bởi vậy Phục Linh nhìn thấy ông liền bắt đầu sợ hãi.
Tần Thuật vốn dĩ trong lòng đã có vài suy nghĩ nghi ngờ, hiện tại thấy được Phục Linh thì cơn tức giận lập tức không kiềm được nữa. Ông chau mày, điều này đối với Phục Linh đương nhiên không phải là tin gì tốt lành, "Còn ra thể thống gì! Tiểu thư nhà ngươi dạy bảo ngươi kiểu gì?"
Yến Triệt vốn dĩ không để ý đến tiểu cô nương bất chợt xông đến, nhưng vừa nghe thấy câu này của Tần Thuật thì trong lòng hắn lại động đậy.
Tiểu thư nhà ngươi...
Tần Triều Vũ đã xuất gia, mà một vị Đường tiểu thư khác của Tần thị cũng đã xuất giá trước rồi.
Hiện tại trong Hầu phủ chỉ còn có duy nhất một tiểu thư đang ở.
Yến Triệt quan sát Phục Linh một chút rồi lạnh lùng hỏi, "Nhìn thấy Bản cung sao không hành lễ?"
Tần Thuật nghe thấy thế thì trong lòng thầm than không ổn, Yến Triệt không phải người nói nhiều, thân phận của hắn lại cao cao tại thượng, sao có thể so đo với 1 tiểu nha đầu. Tần Thuật vốn định trách cứ vài câu sau đó để Phục Linh rời đi, nhưng không ngờ rằng Yến Triệt lại lên tiếng.
Hắn đã mở lời như vậy thì Tần Thuật khó mà lên tiếng nữa, giờ cầu tình cho Phục Linh cũng không đúng, tiếp tục trách cứ càng không nên. Mà Phục Linh mơ hồ nhìn Yến Triệt một cái, ánh mắt kia chính là đang muốn hỏi xem Yến Triệt là ai...
Tần Thuật chau mày, cơn giận dữ tràn cả ra ngoài, "Đây là Thái tử Điện hạ! Còn không hành lễ?"
Phục Linh lập tức quỳ gối, "Bái, bái kiến Thế tử Điện hạ... Nô tỳ, nô tỳ không biết Thái tử Điện hạ giá lâm, xin Thái tử Điện hạ trị tội nô tỳ..."
Trái tim Phục Linh như nhảy hẳn lên cổ. Thái tử? Hóa ra là Thái tử sao? Chẳng trách nàng thấy hơi quen mắt! Nhưng nàng chỉ cho rằng đây là vị quan lớn trẻ tuổi nào đó thôi chứ nào nghĩ được đây là Thái tử chứ!
Phục Linh vừa sợ hãi vừa hối hận, biết thế nàng đã để yên cho tiểu thư châm mấy cái rồi!
Tự dưng chạy ra ngoài này làm gì? Phục Linh đau khổ nhăn nhó, đáy mắt ướt sũng, thật sự muốn khóc rồi.
Không biết Thái tử Điện hạ này sẽ trị tội nàng thế nào nữa.
"Tên ngươi là gì?"
Phục Linh sửng sốt, nàng ngước lên nhìn Yến Triệt một cái, đến khi nhìn thấy đôi mắt u ám kia của hắn thì cả người nàng như bị sét đánh trúng, lập tức cúi đầu xuống, "Nô tỳ tên là... là Phục Linh..."
Phục Linh... là dược liệu à, quả nhiên là hợp với nàng.
Yến Triệt bình tĩnh quan sát Phục Linh, cũng không biết tại sao mình lại nổi giận. Đây chỉ là 1 kẻ nô tỳ mà thôi, hắn còn có thể trị tội thế nào được chứ? Huống hồ Tần Thuật vẫn còn ở đây nên Yến Triệt mím môi không nói gì.
Tần Thuật lên tiếng, "Khiến Thái tử Điện hạ chê cười rồi, nô tỳ trong phủ không hiểu quy củ nên mới chạm phải Điện hạ."
Yến Triệt nhìn thoáng qua Phục Linh, Tần Thuật hơi bất đắc dĩ, "Hay là gọi người kéo nàng ta đi dạy bảo lại quy củ."
Yến Triệt nghe thấy thế cũng không nói gì, ngược lại cứ như hắn đang chờ đợi điều gì đó. Tần Thuật đảo mắt, sau đó lông mày càng nhíu chặt lại, còn Phục Linh sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu, 2 tay cũng bắt đầu run rẩy.
Một lúc sau Yến Triệt mới khoát tay, "Hầu gia tự mình xử lý đi, thật ra cũng chẳng có gì."
Tần Thuật khẽ thở phào, lại cảm thấy hơi kì lạ, đang định lên tiếng để Phục Linh cút xéo thì lại thấy Tần Hoan đang đi đến từ phía xa. Vẻ mặt Tần Hoan rất sốt ruột, đại khái là vừa nhận được tin tức nhưng nàng đâu biết rằng Yến Triệt đang ở đây. Nàng vừa thấy Tần Thuật đang đứng cùng Yến Triệt thì lại càng bất ngờ!
"Bái kiến Thái tử Điện hạ..."
Tần Hoan nhìn lướt qua Phục Linh, "Đại bá phụ..."
Tần Thuật quan sát Tần Hoan rồi nhìn thoáng qua Yến Triệt, trong lòng lại càng thấy kỳ lạ. Bởi vì ông phát hiện ra, bắt đầu từ lúc Tần Hoan xuất hiện thì ánh mắt của Yến Triệt lập tức lóe sáng, đây là...
"Quận chúa không cần đa lễ."
Yến Triệt lên tiếng, giọng nói đã trở nên thoải mái hơn.
Tần Thuật, "..."
Tần Hoan đến vì Phục Linh nên lập tức nói, "Phục Linh là nô tỳ của ta, không biết có phải vừa va chạm với Thái tử và Đại bá phụ hay không. Nếu như có chỗ nào thất lễ thì vẫn xin Thái tử Điện hạ bao dung."
Phục Linh nước mắt lưng tròng nhìn Tần Hoan, cảm động đến rơi nước mắt! Cuối cùng thì tiểu thư nhà nàng cũng đến cứu nàng rồi!
Yến Triệt chau mày, "Không sao, người không biết không có tội!"
Tần Hoan khẽ thở phào, lờ đi ánh mắt phức tạp của Tần Thuật rồi Phục Linh dậy, "Một khi đã như vậy thì ta không quấy rầy nữa..."
"Con chim kia của Tiểu Cửu ở chỗ nào?"
Đột nhiên Yến Triệt ngắt lời cáo từ của Tần Hoan, nhưng vừa nghe câu hỏi này thì cả Tần Hoan và Phục Linh đều biến sắc.
Nhất là Phục Linh, nàng căn bản không thể che giấu được nỗi hoảng sợ.
Ngay cả Tần Thuật cũng chau mày, chuyện con chim kia của Cửu Điện hạ bị Mặc Ý bóp chết thì ông cũng biết.
Tần Hoan ngay lập tức cụp mắt xuống, "Vết thương của con chim đó đã khỏi nên bay đi rồi."
Tần Thuật khẽ thở phào, nhưng ánh mắt ông nhìn Tần Hoan lại càng phức tạp hơn.
Nhưng Yến Triệt lại quay sang hỏi Phục Linh, "Ngươi nói đi, bay đi vào lúc nào?"
Phục Linh lập tức ngẩng đầu dậy, mặt trắng bệch hoảng hốt, ánh mắt đảo lia lịa ra xung quanh. Dáng vẻ đó quả nhiên là đang viết to 4 chữ 'có tật giật mình' lên trên mặt, biểu cảm của Yến Triệt lập tức thay đổi.
Hắn lại nhìn sang Tần Hoan, "Hóa ra trong này còn có ẩn tình gì mà không tiện cho ta biết."
Yến Triệt nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, nàng cũng không hiểu tại sao hắn cứ chấp niệm về con chim của Yến Tuy như vậy. Nàng còn đang do dự không biết phải trả lời thế nào thì Tần Thuật lập tức cười khổ, "Thái tử Điện hạ, thực sự không dám giấu diếm, việc này Hầu phủ xử lý không tốt rồi."
Yến Triệt quay sang Tần Thuật, ông lại nói, "Kỳ thật con chim đó đã chết rồi."
"Chết rồi?" Giọng nói Yến Triệt lập tức trở nên nặng nề.
Tần Thuật cảm thấy kỳ lạ, xưa giờ Cửu Điện hạ ở trong cung không hề được coi trọng, con chim của hắn thì tính là bảo bối gì chứ?
Lúc trước che giấu chẳng qua để bớt việc mà thôi, nếu Yến Triệt không truy cứu thì thôi, còn hiện tại nếu Yến Triệt đã phát hiện ra thì thật sự cũng không cần thiết phải giấu diếm hắn, dù sao cũng chẳng phải đại sự gì.
Tần Thuật nghĩ như vậy sau đó lại tiếp tục cười khổ, "Phải, đã chết, việc này Điện hạ biết là được rồi, xin Điện hạ đừng nên nói thẳng ra với Cửu Điện hạ. Hoan Nhi thương tiếc Cửu Điện hạ còn nhỏ tuổi, sợ thằng bé biết rồi sẽ đau lòng nên mới không nói ra."
Vẻ mặt Yến Triệt tối sầm lại, mãi 1 lúc lâu sau mới khẽ hỏi, "Chết như thế nào?"
Tần Thuật ho nhẹ 1 tiếng, "Bị một tiểu tỳ không hiểu chuyện làm... làm rơi chết."
Tần Hoan ở đằng xa chau mày lại, biểu cảm không quá vui vẻ. Yến Triệt nhìn Tần Thuật sau đó lại nhìn Tần Hoan, cơn giận trong lòng sắp không thể đè nén được nữa. Hắn vốn tưởng rằng giao con chim kia cho Tần Hoan thì nhất định sẽ được tự do vui vẻ, mà hắn cũng không có ý định nói cho nàng biết con chim đó vốn dĩ là của hắn, đây là một điều chỉ có tự bản thân hắn biết mà thôi. Con chim này chính là một mối liên hệ bí mật giữa hắn và Tần Hoan, hắn cầu còn không được, vì thế bí mật này bị hắn đè sâu trong đáy lòng, thỉnh thoảng nghĩ đến liền có chút an ủi, nhưng không ngờ rằng con chim kia đã chết từ lâu rồi, mối liên quan ngầm này đã bị cắt đứt mà hắn lại không hay biết gì.
Thấy Yến Triệt rất lâu không lên tiếng, Tần Hoan lại nói, "Vẫn xin Điện hạ đừng để Cửu Điện hạ biết chuyện này."
Giọng nói Tần Hoan tràn đầy thương tiếc, tựa như cực kỳ yêu mến Yến Tuy, sợ thằng bé biết rõ được chuyện này thì sẽ đau lòng khổ sở.
Yến Triệt lại âm thầm nở nụ cười khổ một cách hoang đường, người thật sự phải đau lòng khổ sở đang đứng trước mặt ngươi này, vậy mà ngươi không những không biết lại còn dặn dò hắn phải cẩn thận đừng để nhóc con Yến Tuy kia biết...
Trong ngực Yến Triệt tràn đầy xót xa và thịnh nộ mà không biết phải phát tiết ra với ai, mãi 1 lúc lâu sau hắn mới gật đầu. Thậm chí hắn còn không hỏi chi tiết về việc con chim kia bị rơi chết thế nào mà chỉ nói giọng nặng nề, "Ngươi đối xử với Yến Tuy... tốt thật đấy."
Yến Triệt nói xong câu này thì cũng không còn bất cứ lòng dạ nào mà đi ngắm hoa nữa, hắn nhìn Tần Hoan rồi cảm thấy nàng như cách xa hắn cả vạn dặm vậy. Hắn phải giữ vững tôn nghiêm nên không thể giải thích thêm bất cứ chuyện gì dù chỉ 1 lời.
Yến Triệt thở hắt ra, mặt lạnh lùng, "Ngắm hoa cũng ngắm đủ rồi, Bản cung về cung thôi."
Nói câu này xong Yến Triệt lập tức quay người bước đi, Tần Thuật hơi ngoài ý muốn, không hiểu tại sao hắn lại tức giận.
Ông nhìn thoáng qua Tần Hoan 1 cái sau đó mới vội vàng đuổi theo.
Bọn họ vừa đi, Phục Linh mới cảm thấy bản thân được sống lại, "Tiểu thư... Nô tỳ sai rồi... Nô tỳ gây phiền toái cho người rồi... Giờ nô tỳ quay về, người muốn châm bao nhiêu thì cứ châm bấy nhiêu đi... Hu hu hu..."
Tần Hoan vừa nghĩ đến biểu cảm kia của Yến Triệt thì cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng ngay lập tức nàng liền lắc lắc đầu rồi gõ gõ lên trán Phục Linh, "Trước kia còn oán hận ta không dẫn em vào cung, với tính cách này của em chẳng phải sẽ lại gây ra rắc rối sao?"
Phục Linh đỏ bừng mắt, "Sau này nô tỳ không dám nói câu này nữa, nô tỳ chỉ phù hợp với ở lại trong viện thôi, không muốn đi đâu nữa. Tiểu thư, liệu Hầu gia có cho người đến xử phạt nô tỳ không?"
Tần Hoan quay lại nhìn thoáng qua hướng Tần Thuật vừa rời đi rồi thở dài, "Chắc là không đâu."
Nói xong nàng xoay người đi về, "Mấy hôm nay mọi người trong viện chúng ta cứ cẩn thận 1 chút."
Dù gì nàng vừa chọc tức Tần Thuật, giờ lại đụng phải Yến Triệt.
...
Yến Triệt lên xe ngựa, mặt mày lại bắt đầu tăm tối.
Nghĩ đến vẻ mặt qua loa hời hợt kia của Tần Thuật cùng với sự thương yêu của Tần Hoan giành cho Yến Tuy thì đáy lòng hắn lại dần lạnh xuống. Hắn nhắm mắt rồi mở ra, sau đó lại nhắm vào, cứ thế vài lần thì vẻ mặt hắn mới trấn định lại đôi chút.
Hắn là Thái tử Đại Chu, nếu như để người khác biết hắn nổi cơn thịnh nộ chỉ vì 1 con chim thì chắc hẳn người ta sẽ cười đến rụng răng.
Mẫu hậu hắn đã nhắc nhở không chỉ 1 lần, sự kiềm chế chính là thành tựu lớn nhất của con người, phải ẩn toàn bộ cảm xúc vào sau lớp da mặt, đó cũng chính là thủ thuật cần thiết cho kể ngồi ở vị trí cao. Quả nhiên lần này hắn lại làm không tốt rồi.
Thi thể Tống Hi Văn xuất hiện 1 cách bất ngờ kỳ lạ, Khôn Ninh cung là nơi đứng mũi chịu sào nên hiện tại hắn không nên có loại suy nghĩ buồn thương đau khổ kia, càng không nên vì 1 chuyện nhỏ thế này mà khơi mào ra điều gì. Hắn không thể, không nên, mà cũng không đáng.
Chỉ là tự dưng trong lòng hắn như thiếu mất 1 lỗ, nhưng lại có 1 suy nghĩ khác tự cười nhạo chính mình.
Yến Triệt thầm nghĩ như vậy, từ Trung Dũng Hầu phủ đi đến cửa Chính Hoa hết 2 khắc, toàn bộ gợn sóng trong lòng hắn đã quay lại bình thường. Đằng sau bức tường Hoàng cung cao to bề thế vẫn còn chuyện quan trọng hơn chờ hắn.
Dọc đường Yến Triệt không nói câu nào, người hầu đi theo nhận ra tâm tình hắn không tốt nên cũng không dám nhiều lời.
Xe ngựa vừa đi qua cửa cung thì Yến Triệt cũng ngồi thẳng dậy, hoàn toàn biến trở lại thành dáng vẻ của Thái tử. Vẻ mặt hắn nghiêm trang, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy được hắn bí ẩn, uy nghiêm và rất đáng sợ.
Thói quen đã tạo thành rồi thì sẽ rất khó thay đổi, thần thái của hắn bây giờ hệt như một miếng mặt nạ đeo lên trên mặt hắn, bởi vì đeo lâu ngày nên chính hắn cũng tò mò bản thân mình thật ra trông thế nào. Nhưng hắn phát hiện ra không thể nào tháo cái mặt nạ này xuống được, hắn đã hưởng thụ tôn vinh tối cao, đồng thời cũng cảm thấy bản thân mình cực kỳ bi ai.
"Điện hạ, quay về Đông cung sao?"
Yến Triệt phục hồi lại tinh thần, "Không, đến gặp mẫu hậu..."
Người hầu tuân lệnh, đánh xe đến thẳng Khôn Ninh cung.
Mà Phục Linh là người cực nhanh quên nên lúc này chỉ cảm thấy hơi quen mặt chứ không hề nhận ra người này là ai. Nàng luống cuống xuất hiện trước mặt Tần Thuật và Yến Triệt, phải ngơ ra 1 lúc thì mới hành lễ với Tần Thuật.
"Bái, bái kiến Hầu gia..."
Nàng chạy vội đến mức thở hồng hộc, tóc mai có hơi lộn xộn, sau khi hành lễ liền bắt đầu run rẩy.
Tần Thuật là chủ nhà, lại là Trung Dũng hầu của Đại Chu, mặc dù nàng đã theo Tần Hoan về kinh gần 1 năm nhưng Tần Thuật vẫn chưa hề hòa nhã mà nói chuyện với nàng bao nhiêu lần. Bởi vậy Phục Linh nhìn thấy ông liền bắt đầu sợ hãi.
Tần Thuật vốn dĩ trong lòng đã có vài suy nghĩ nghi ngờ, hiện tại thấy được Phục Linh thì cơn tức giận lập tức không kiềm được nữa. Ông chau mày, điều này đối với Phục Linh đương nhiên không phải là tin gì tốt lành, "Còn ra thể thống gì! Tiểu thư nhà ngươi dạy bảo ngươi kiểu gì?"
Yến Triệt vốn dĩ không để ý đến tiểu cô nương bất chợt xông đến, nhưng vừa nghe thấy câu này của Tần Thuật thì trong lòng hắn lại động đậy.
Tiểu thư nhà ngươi...
Tần Triều Vũ đã xuất gia, mà một vị Đường tiểu thư khác của Tần thị cũng đã xuất giá trước rồi.
Hiện tại trong Hầu phủ chỉ còn có duy nhất một tiểu thư đang ở.
Yến Triệt quan sát Phục Linh một chút rồi lạnh lùng hỏi, "Nhìn thấy Bản cung sao không hành lễ?"
Tần Thuật nghe thấy thế thì trong lòng thầm than không ổn, Yến Triệt không phải người nói nhiều, thân phận của hắn lại cao cao tại thượng, sao có thể so đo với 1 tiểu nha đầu. Tần Thuật vốn định trách cứ vài câu sau đó để Phục Linh rời đi, nhưng không ngờ rằng Yến Triệt lại lên tiếng.
Hắn đã mở lời như vậy thì Tần Thuật khó mà lên tiếng nữa, giờ cầu tình cho Phục Linh cũng không đúng, tiếp tục trách cứ càng không nên. Mà Phục Linh mơ hồ nhìn Yến Triệt một cái, ánh mắt kia chính là đang muốn hỏi xem Yến Triệt là ai...
Tần Thuật chau mày, cơn giận dữ tràn cả ra ngoài, "Đây là Thái tử Điện hạ! Còn không hành lễ?"
Phục Linh lập tức quỳ gối, "Bái, bái kiến Thế tử Điện hạ... Nô tỳ, nô tỳ không biết Thái tử Điện hạ giá lâm, xin Thái tử Điện hạ trị tội nô tỳ..."
Trái tim Phục Linh như nhảy hẳn lên cổ. Thái tử? Hóa ra là Thái tử sao? Chẳng trách nàng thấy hơi quen mắt! Nhưng nàng chỉ cho rằng đây là vị quan lớn trẻ tuổi nào đó thôi chứ nào nghĩ được đây là Thái tử chứ!
Phục Linh vừa sợ hãi vừa hối hận, biết thế nàng đã để yên cho tiểu thư châm mấy cái rồi!
Tự dưng chạy ra ngoài này làm gì? Phục Linh đau khổ nhăn nhó, đáy mắt ướt sũng, thật sự muốn khóc rồi.
Không biết Thái tử Điện hạ này sẽ trị tội nàng thế nào nữa.
"Tên ngươi là gì?"
Phục Linh sửng sốt, nàng ngước lên nhìn Yến Triệt một cái, đến khi nhìn thấy đôi mắt u ám kia của hắn thì cả người nàng như bị sét đánh trúng, lập tức cúi đầu xuống, "Nô tỳ tên là... là Phục Linh..."
Phục Linh... là dược liệu à, quả nhiên là hợp với nàng.
Yến Triệt bình tĩnh quan sát Phục Linh, cũng không biết tại sao mình lại nổi giận. Đây chỉ là 1 kẻ nô tỳ mà thôi, hắn còn có thể trị tội thế nào được chứ? Huống hồ Tần Thuật vẫn còn ở đây nên Yến Triệt mím môi không nói gì.
Tần Thuật lên tiếng, "Khiến Thái tử Điện hạ chê cười rồi, nô tỳ trong phủ không hiểu quy củ nên mới chạm phải Điện hạ."
Yến Triệt nhìn thoáng qua Phục Linh, Tần Thuật hơi bất đắc dĩ, "Hay là gọi người kéo nàng ta đi dạy bảo lại quy củ."
Yến Triệt nghe thấy thế cũng không nói gì, ngược lại cứ như hắn đang chờ đợi điều gì đó. Tần Thuật đảo mắt, sau đó lông mày càng nhíu chặt lại, còn Phục Linh sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu, 2 tay cũng bắt đầu run rẩy.
Một lúc sau Yến Triệt mới khoát tay, "Hầu gia tự mình xử lý đi, thật ra cũng chẳng có gì."
Tần Thuật khẽ thở phào, lại cảm thấy hơi kì lạ, đang định lên tiếng để Phục Linh cút xéo thì lại thấy Tần Hoan đang đi đến từ phía xa. Vẻ mặt Tần Hoan rất sốt ruột, đại khái là vừa nhận được tin tức nhưng nàng đâu biết rằng Yến Triệt đang ở đây. Nàng vừa thấy Tần Thuật đang đứng cùng Yến Triệt thì lại càng bất ngờ!
"Bái kiến Thái tử Điện hạ..."
Tần Hoan nhìn lướt qua Phục Linh, "Đại bá phụ..."
Tần Thuật quan sát Tần Hoan rồi nhìn thoáng qua Yến Triệt, trong lòng lại càng thấy kỳ lạ. Bởi vì ông phát hiện ra, bắt đầu từ lúc Tần Hoan xuất hiện thì ánh mắt của Yến Triệt lập tức lóe sáng, đây là...
"Quận chúa không cần đa lễ."
Yến Triệt lên tiếng, giọng nói đã trở nên thoải mái hơn.
Tần Thuật, "..."
Tần Hoan đến vì Phục Linh nên lập tức nói, "Phục Linh là nô tỳ của ta, không biết có phải vừa va chạm với Thái tử và Đại bá phụ hay không. Nếu như có chỗ nào thất lễ thì vẫn xin Thái tử Điện hạ bao dung."
Phục Linh nước mắt lưng tròng nhìn Tần Hoan, cảm động đến rơi nước mắt! Cuối cùng thì tiểu thư nhà nàng cũng đến cứu nàng rồi!
Yến Triệt chau mày, "Không sao, người không biết không có tội!"
Tần Hoan khẽ thở phào, lờ đi ánh mắt phức tạp của Tần Thuật rồi Phục Linh dậy, "Một khi đã như vậy thì ta không quấy rầy nữa..."
"Con chim kia của Tiểu Cửu ở chỗ nào?"
Đột nhiên Yến Triệt ngắt lời cáo từ của Tần Hoan, nhưng vừa nghe câu hỏi này thì cả Tần Hoan và Phục Linh đều biến sắc.
Nhất là Phục Linh, nàng căn bản không thể che giấu được nỗi hoảng sợ.
Ngay cả Tần Thuật cũng chau mày, chuyện con chim kia của Cửu Điện hạ bị Mặc Ý bóp chết thì ông cũng biết.
Tần Hoan ngay lập tức cụp mắt xuống, "Vết thương của con chim đó đã khỏi nên bay đi rồi."
Tần Thuật khẽ thở phào, nhưng ánh mắt ông nhìn Tần Hoan lại càng phức tạp hơn.
Nhưng Yến Triệt lại quay sang hỏi Phục Linh, "Ngươi nói đi, bay đi vào lúc nào?"
Phục Linh lập tức ngẩng đầu dậy, mặt trắng bệch hoảng hốt, ánh mắt đảo lia lịa ra xung quanh. Dáng vẻ đó quả nhiên là đang viết to 4 chữ 'có tật giật mình' lên trên mặt, biểu cảm của Yến Triệt lập tức thay đổi.
Hắn lại nhìn sang Tần Hoan, "Hóa ra trong này còn có ẩn tình gì mà không tiện cho ta biết."
Yến Triệt nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, nàng cũng không hiểu tại sao hắn cứ chấp niệm về con chim của Yến Tuy như vậy. Nàng còn đang do dự không biết phải trả lời thế nào thì Tần Thuật lập tức cười khổ, "Thái tử Điện hạ, thực sự không dám giấu diếm, việc này Hầu phủ xử lý không tốt rồi."
Yến Triệt quay sang Tần Thuật, ông lại nói, "Kỳ thật con chim đó đã chết rồi."
"Chết rồi?" Giọng nói Yến Triệt lập tức trở nên nặng nề.
Tần Thuật cảm thấy kỳ lạ, xưa giờ Cửu Điện hạ ở trong cung không hề được coi trọng, con chim của hắn thì tính là bảo bối gì chứ?
Lúc trước che giấu chẳng qua để bớt việc mà thôi, nếu Yến Triệt không truy cứu thì thôi, còn hiện tại nếu Yến Triệt đã phát hiện ra thì thật sự cũng không cần thiết phải giấu diếm hắn, dù sao cũng chẳng phải đại sự gì.
Tần Thuật nghĩ như vậy sau đó lại tiếp tục cười khổ, "Phải, đã chết, việc này Điện hạ biết là được rồi, xin Điện hạ đừng nên nói thẳng ra với Cửu Điện hạ. Hoan Nhi thương tiếc Cửu Điện hạ còn nhỏ tuổi, sợ thằng bé biết rồi sẽ đau lòng nên mới không nói ra."
Vẻ mặt Yến Triệt tối sầm lại, mãi 1 lúc lâu sau mới khẽ hỏi, "Chết như thế nào?"
Tần Thuật ho nhẹ 1 tiếng, "Bị một tiểu tỳ không hiểu chuyện làm... làm rơi chết."
Tần Hoan ở đằng xa chau mày lại, biểu cảm không quá vui vẻ. Yến Triệt nhìn Tần Thuật sau đó lại nhìn Tần Hoan, cơn giận trong lòng sắp không thể đè nén được nữa. Hắn vốn tưởng rằng giao con chim kia cho Tần Hoan thì nhất định sẽ được tự do vui vẻ, mà hắn cũng không có ý định nói cho nàng biết con chim đó vốn dĩ là của hắn, đây là một điều chỉ có tự bản thân hắn biết mà thôi. Con chim này chính là một mối liên hệ bí mật giữa hắn và Tần Hoan, hắn cầu còn không được, vì thế bí mật này bị hắn đè sâu trong đáy lòng, thỉnh thoảng nghĩ đến liền có chút an ủi, nhưng không ngờ rằng con chim kia đã chết từ lâu rồi, mối liên quan ngầm này đã bị cắt đứt mà hắn lại không hay biết gì.
Thấy Yến Triệt rất lâu không lên tiếng, Tần Hoan lại nói, "Vẫn xin Điện hạ đừng để Cửu Điện hạ biết chuyện này."
Giọng nói Tần Hoan tràn đầy thương tiếc, tựa như cực kỳ yêu mến Yến Tuy, sợ thằng bé biết rõ được chuyện này thì sẽ đau lòng khổ sở.
Yến Triệt lại âm thầm nở nụ cười khổ một cách hoang đường, người thật sự phải đau lòng khổ sở đang đứng trước mặt ngươi này, vậy mà ngươi không những không biết lại còn dặn dò hắn phải cẩn thận đừng để nhóc con Yến Tuy kia biết...
Trong ngực Yến Triệt tràn đầy xót xa và thịnh nộ mà không biết phải phát tiết ra với ai, mãi 1 lúc lâu sau hắn mới gật đầu. Thậm chí hắn còn không hỏi chi tiết về việc con chim kia bị rơi chết thế nào mà chỉ nói giọng nặng nề, "Ngươi đối xử với Yến Tuy... tốt thật đấy."
Yến Triệt nói xong câu này thì cũng không còn bất cứ lòng dạ nào mà đi ngắm hoa nữa, hắn nhìn Tần Hoan rồi cảm thấy nàng như cách xa hắn cả vạn dặm vậy. Hắn phải giữ vững tôn nghiêm nên không thể giải thích thêm bất cứ chuyện gì dù chỉ 1 lời.
Yến Triệt thở hắt ra, mặt lạnh lùng, "Ngắm hoa cũng ngắm đủ rồi, Bản cung về cung thôi."
Nói câu này xong Yến Triệt lập tức quay người bước đi, Tần Thuật hơi ngoài ý muốn, không hiểu tại sao hắn lại tức giận.
Ông nhìn thoáng qua Tần Hoan 1 cái sau đó mới vội vàng đuổi theo.
Bọn họ vừa đi, Phục Linh mới cảm thấy bản thân được sống lại, "Tiểu thư... Nô tỳ sai rồi... Nô tỳ gây phiền toái cho người rồi... Giờ nô tỳ quay về, người muốn châm bao nhiêu thì cứ châm bấy nhiêu đi... Hu hu hu..."
Tần Hoan vừa nghĩ đến biểu cảm kia của Yến Triệt thì cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng ngay lập tức nàng liền lắc lắc đầu rồi gõ gõ lên trán Phục Linh, "Trước kia còn oán hận ta không dẫn em vào cung, với tính cách này của em chẳng phải sẽ lại gây ra rắc rối sao?"
Phục Linh đỏ bừng mắt, "Sau này nô tỳ không dám nói câu này nữa, nô tỳ chỉ phù hợp với ở lại trong viện thôi, không muốn đi đâu nữa. Tiểu thư, liệu Hầu gia có cho người đến xử phạt nô tỳ không?"
Tần Hoan quay lại nhìn thoáng qua hướng Tần Thuật vừa rời đi rồi thở dài, "Chắc là không đâu."
Nói xong nàng xoay người đi về, "Mấy hôm nay mọi người trong viện chúng ta cứ cẩn thận 1 chút."
Dù gì nàng vừa chọc tức Tần Thuật, giờ lại đụng phải Yến Triệt.
...
Yến Triệt lên xe ngựa, mặt mày lại bắt đầu tăm tối.
Nghĩ đến vẻ mặt qua loa hời hợt kia của Tần Thuật cùng với sự thương yêu của Tần Hoan giành cho Yến Tuy thì đáy lòng hắn lại dần lạnh xuống. Hắn nhắm mắt rồi mở ra, sau đó lại nhắm vào, cứ thế vài lần thì vẻ mặt hắn mới trấn định lại đôi chút.
Hắn là Thái tử Đại Chu, nếu như để người khác biết hắn nổi cơn thịnh nộ chỉ vì 1 con chim thì chắc hẳn người ta sẽ cười đến rụng răng.
Mẫu hậu hắn đã nhắc nhở không chỉ 1 lần, sự kiềm chế chính là thành tựu lớn nhất của con người, phải ẩn toàn bộ cảm xúc vào sau lớp da mặt, đó cũng chính là thủ thuật cần thiết cho kể ngồi ở vị trí cao. Quả nhiên lần này hắn lại làm không tốt rồi.
Thi thể Tống Hi Văn xuất hiện 1 cách bất ngờ kỳ lạ, Khôn Ninh cung là nơi đứng mũi chịu sào nên hiện tại hắn không nên có loại suy nghĩ buồn thương đau khổ kia, càng không nên vì 1 chuyện nhỏ thế này mà khơi mào ra điều gì. Hắn không thể, không nên, mà cũng không đáng.
Chỉ là tự dưng trong lòng hắn như thiếu mất 1 lỗ, nhưng lại có 1 suy nghĩ khác tự cười nhạo chính mình.
Yến Triệt thầm nghĩ như vậy, từ Trung Dũng Hầu phủ đi đến cửa Chính Hoa hết 2 khắc, toàn bộ gợn sóng trong lòng hắn đã quay lại bình thường. Đằng sau bức tường Hoàng cung cao to bề thế vẫn còn chuyện quan trọng hơn chờ hắn.
Dọc đường Yến Triệt không nói câu nào, người hầu đi theo nhận ra tâm tình hắn không tốt nên cũng không dám nhiều lời.
Xe ngựa vừa đi qua cửa cung thì Yến Triệt cũng ngồi thẳng dậy, hoàn toàn biến trở lại thành dáng vẻ của Thái tử. Vẻ mặt hắn nghiêm trang, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy được hắn bí ẩn, uy nghiêm và rất đáng sợ.
Thói quen đã tạo thành rồi thì sẽ rất khó thay đổi, thần thái của hắn bây giờ hệt như một miếng mặt nạ đeo lên trên mặt hắn, bởi vì đeo lâu ngày nên chính hắn cũng tò mò bản thân mình thật ra trông thế nào. Nhưng hắn phát hiện ra không thể nào tháo cái mặt nạ này xuống được, hắn đã hưởng thụ tôn vinh tối cao, đồng thời cũng cảm thấy bản thân mình cực kỳ bi ai.
"Điện hạ, quay về Đông cung sao?"
Yến Triệt phục hồi lại tinh thần, "Không, đến gặp mẫu hậu..."
Người hầu tuân lệnh, đánh xe đến thẳng Khôn Ninh cung.
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.