THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]

Chương 672: Lòng dạ của Thái tử

Đêm thu lạnh giá, vừa vào cửa phủ Tần Hoan đã nhìn thấy Ngô Dạng đứng chờ sẵn ở bức bình phong cửa chính, ông ta vừa nhìn thấy Tần Hoan về thì ánh mắt cũng sáng lên.

Trong lòng Tần Hoan khẽ nhúc nhích, ngay sau đó Ngô Dạng liền tiến đến, "Quận chúa đã về rồi!"

Tần Hoan cười, "Ngô quản gia đang đợi ta sao?"

Ngô Dạng lập tức cúi người, "Hầu gia đang đợi người."

Cái gì nên tới thì cuối cùng cũng tới, Tần Hoan vẫn luôn bình tĩnh, "Được, ở chính viện sao?"

Ngô Dạng lắc đầu, "Không, ở thư phòng."

Dù trong lòng Tần Hoan đã có vài dự đoán nhưng nghe vậy lại hơi kinh ngạc, bình thường Tần Thuật nếu có việc gì thì đều luôn nói ở chính viện, còn dẫn theo Hồ thị cùng đến đó. Lần này nàng được gọi đến thư phòng, đủ để thấy Tần Thuật rất coi trọng chuyện này rồi.

Nghĩ đến điều này trong lòng Tần Hoan lại nặng xuống, sau đó liền gật đầu đi về phía thư phòng.

Đêm thu khí lạnh thấm vào người, bởi vì Tần Thuật đang ở thư phòng cho nên dọc hành lang đến đó cũng rực sáng đèn đuốc. Tần Hoan vừa đi vừa quan sát cảnh trí trong Hầu phủ.

Tính cách nàng không phải quá thân thiện nhưng cũng không hề vô tình, chỉ tiếc Tần Thuật không hiểu được chấp niệm trong lòng nàng.

Tần Hoan thở dài, rất nhanh cửa thư phòng đã gần ngay trước mắt.

Đây không phải lần đầu tiên nàng đến thư phòng, nhưng lại là lần đầu tiên nàng đến với tâm trạng nặng nề như vậy. Nàng không phải Cửu tiểu thư nhưng lại chiếm cứ toàn bộ của Cửu tiểu thư, hiện tại nàng chính là Tần Hoan chân chính, là người của Tần gia.

Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, cất bước tiến vào trong.

Cánh cửa đóng kín, Tần Hoan gõ gõ cửa, bên trong liền truyền đến giọng nói trầm thấp của Tần Thuật, "Vào đi."

Tần Thuật nhìn Tần Hoan thản nhiên bước đến, những lời vốn dĩ đã chuẩn bị xong giờ lại không thốt ra được. Chất nữ này của ông thật sự quá thong dong điềm tĩnh rồi, khí chất như vậy nhìn thì không biểu hiện bất kỳ điều gì ra ngoài, nhưng lại như chấn nhiếp hồn phách người khác. Nhìn thì thấy nàng có thân thể nhỏ bé yếu ớt, nhưng lại như có sức mạnh cường đại có thể chiến thắng tất cả mọi thứ.

Tần Thuật khẽ ho 1 tiếng, ánh mắt đảo qua nhìn về bên trái nhưng rất nhanh đã thu hồi lại, ông hất hàm, "Ngồi xuống nói chuyện đi."

Càng bình tĩnh thì càng chứng minh đã hạ quyết tâm rồi.

Tần Hoan nghe lời ngồi xuống, nàng khẽ cười nhìn Tần Thuật, "Đại bá phụ có chuyện gì vậy?"

Tần Thuật trầm ngâm giây lát, "Hoan Nhi, vốn dĩ Đại bá phụ không nên quản chuyện của con, có điều... có một số việc lại không đơn giản như con vẫn nghĩ. Con có tài năng không thua gì đấng nam nhi, nhưng chuyện trong triều đình nhìn ngoài thì đơn giản, còn mục đích đằng sau lại không phải thứ con có thể hiểu rõ..."

Tần Hoan bật cười, không nghĩ đến Tần Thuật lại nói năng kín đáo như vậy, "Đại bá phụ, người muốn nói điều gì?"

Tần Thuật nhìn Tần Hoan, vẻ mặt hơi nặng nề, chất nữ này của ông quá mức thông minh, nhưng rõ ràng là nàng không định hiểu rõ ý của ông một cách dễ dàng như vậy. Đây không phải là một khởi đầu tốt, một khi đã như vậy thì ông chỉ có thể nói thẳng, "Mấy hôm nay con đều đang giúp Thành vương điều tra vụ án trong Tấn vương phủ, vụ án này liên lụy đến Hoàng hậu nương nương, con cũng biết chứ?"

"Đương nhiên biết, có điều bên phía Hoàng hậu nương nương đều không có chuyện gì, hạ nhân trong cung bà ấy cũng chưa khai ra gì cả, hiện tại người cũng được đưa về rồi."

Tần Thuật chau mày, "Cho dù như vậy thì trong triều cũng đã có không ít lời đồn, rất nhiều người không biết chân tướng hoặc có ác ý sẽ mượn chuyện này mà hãm hại Hoàng hậu nương nương và Thái tử Điện hạ."

Tần Hoan tỏ ra hơi bất lực, "Vậy Đại bá phụ hy vọng con làm gì?"

Tần Thuật trầm ngâm giây lát, "Nghiệm thi là do con nghiệm, một vụ án lớn như vậy thì phải nghiệm 4-5 lần là chuyện bình thường, ta phải hỏi con trước, con khẳng định người chết chính là thị vệ của Tấn vương phủ?"

Con ngươi Tần Hoan lập tức co rút, Tần Thuật hỏi câu này thì gần như nàng đã đoán ra được ông ta muốn nàng làm gì, bởi vậy nàng gật đầu, "Vâng, chắc chắn là thị vệ của Tấn vương."

Tần Thuật nheo mắt, "Vậy nếu ta muốn con phủ định lại kết quả nghiệm thi lần trước, sau đó nói với mọi người rằng bộ thi hài đó không phải là thị vệ của Tấn vương thì sao?"

Lời này nằm trong dự liệu của Tần Hoan, nhưng đối diện với Tần Thuật nàng vẫn kéo căng sống lưng, "Vì sao chứ?"

Tần Thuật sợ nhất chính là câu hỏi vì sao này.

Ông ngồi thẳng người lại, "Không có vì sao cả, hiện tại Hầu phủ cần con phải làm như vậy. Hoan Nhi, chỉ cần con ra chút thủ đoạn là được rồi."

Tần Hoan cười lạnh trong lòng, vẻ mặt lại tỏ ra bình tĩnh, "Là mệnh lệnh của Thái tử Điện hạ? Hay là của Hoàng hậu nương nương? Vụ án này hiện tại đúng là đã liên lụy đến Hoàng hậu nương nương, nhưng nếu như Hoàng hậu nương nương không hổ thẹn với lòng thì cứ nên để cho vụ án được tiếp tục điều tra, như vậy mới có thể bình ổn dứt điểm được những lời đồn đại. Hiện tại nếu như con đứng ra phủ định lại lời nói trước đây của mình thì thanh danh của con có thể không còn nữa, Hoàng thượng có lẽ cũng sẽ trị tội con. Nhưng mà Đại bá phụ, người thật sự cảm thấy làm như vậy có thể bình ổn lại mọi việc sao? Hoặc là cái chết của thị vệ này thật sự có liên quan đến Hoàng hậu nương nương?"

"Hoan Nhi! Con quá trẻ người non dạ rồi!" Tần Thuật bắt đầu tức giận, "Triều đình không phải ai cũng có lòng dạ ngay thẳng như con nghĩ đâu..."

Đúng thật Tần Hoan tuổi còn trẻ, cũng không thể hiểu rõ triều đình được như Tần Thuật, nhưng lời này của Tần Thuật thì nàng hiểu quá rõ mục đích của ông ta rồi.

"Triều đình đúng thật là phức tạp, con không hề có ý định chống đối lại bất cứ ai, nhưng phân phó của Đại bá phụ xin thứ lỗi con không làm được."

Phân phó của Tần Thuật không những là ép buộc mà lại chính là đẩy Tần Hoan vào chỗ nguy hiểm. Vụ án của Tấn vương phủ liên quan cực rộng, bởi vì nàng nghiệm thi đưa ra kết quả, sau đó mới điều tra bốn phía. Vì vậy mà Chu Vu Thành mới phải chết, hiện tại lại bảo nàng công bố bản thân nghiệm sai rồi, chuyện này sẽ đẩy nàng đến bước đường nào chứ? Nàng có chức danh Quận chúa, còn có Thái hậu che chở, cho dù sẽ không bởi vì vậy mà hoạch tội nàng nhưng thanh danh cả năm nay của nàng chắc chắn sẽ bị hủy hoại, sau này nàng còn có cơ hội tiếp tục nghiệm thi, tiếp tục tiếp xúc với hình ngục sao?

Tần Thuật lựa chọn hy sinh thanh danh của nàng nhưng trong lòng nàng lại không oán niệm, bởi vì cho đến bây giờ nàng hoàn toàn không hề ôm ấp mong chờ gì về Hầu phủ cả. Nàng không phải loại người có thể tùy tiện để cho người khác nhào nặn, Tần Thuật càng muốn hy sinh nàng thì trong lòng nàng lại càng bình thản.

Thấy Tần Hoan nói năng có khí phách như vậy, vẻ mặt Tần Thuật lại lạnh băng, "Ta hiểu con đang lo lắng điều gì, ta sẽ an bài tốt toàn bộ. Vấn đề phát sinh từ một nha sai trong nha môn, không liên quan gì đến con cả, người khác còn thấy rằng con rất nhạy bén và không uổng với danh tiếng của mình."

Tần Hoan không thể tưởng tượng được mà nhìn sang Tần Thuật, giây lát sau đột nhiên nàng lại suy nghĩ cẩn thận lại. Phải, đây mới chính là Tần Thuật, đúng là một chính khách.

Một sai lầm lớn như vậy mà nàng vẫn giữ vững mạng sống cùng thanh danh, nhưng nha sai kia thì sao?

Tần Hoan chẳng cần phải suy nghĩ cũng biết được kết cục, rõ ràng là một mạng người nhưng dưới con mắt của Tần Thuật thì ông ta lại lợi dụng một cách nhẹ nhàng bâng quơ, đúng lý hợp tình như vậy! Tần Hoan lại nhớ đến cái chết của binh sĩ Bắc phủ quân vào cuối năm ngoái trong Túy Tiên lâu kia!

"Đại bá phụ, chuyện này con không thể làm được."

Tần Hoan lập tức chẳng còn hơi sức dò hỏi nữa, suy nghĩ trong lòng nàng đối với Tần Thuật có lẽ hoàn toàn không đáng để nhắc đến.

Tần Thuật nhíu chặt lông mày, vẻ mặt ông nhìn sang Tần Hoan cũng cực kỳ tăm tối, "Con là người của Hầu phủ, chẳng lẽ còn muốn phối hợp với người ngoài để đối phó Hầu phủ và Đông cung? Mưu đồ của Thành vương chẳng lẽ con không nhìn ra?"

Tần Hoan nhìn Tần Thuật, "Xem ra Đại bá phụ biết nội tình vụ án của Tấn vương, vậy Đại bá phụ thử nói cho con nghe xem rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến Đông cung và Hoàng hậu không?"

"Càn quấy!" Tần Thuật quát lớn 1 câu, "Con có biết con đang nói gì không? Hiện tại con chính là quân cờ trong tay Thành vương, hắn bắt con làm lưỡi dao để chém giết người thân của con, sao con lại không nhìn thấu điều này chứ?"

Tần Hoan mím môi, giọng nói cực kỳ kiên định, "Con hiểu mưu đồ của Thành vương, cũng hiểu suy nghĩ của Đại bá phụ. Điều mà Đại bá phụ băn khoăn con cũng biết nhưng nếu Đại bá phụ không thẹn với lương tâm thì cứ tin tưởng con, con không tùy tiện nghe theo mệnh lệnh của Đại bá phụ nhưng cũng sẽ không trở thành quân cờ để Thành vương sử dụng."

"Con..." Tần Thuật giận dữ quát lên 1 tiếng, nhưng bên trái lại có bóng người lóe lên khiến cho ông lập tức nuốt lời định nói xuống, vừa tức giận, vừa thất vọng, lại vừa không biết phải làm gì mà nhìn sang Tần Hoan. Một lúc sau ông mới cắn răng nói, "Được rồi, nhớ kỹ lời nói của con, Thành vương là một kẻ có ý đồ xấu xa, con nhất định đừng có bước theo gót chân của Tần Tương! Con về phòng đi..."

Tần Hoan khẽ thở phào, bất kể là bởi vì sao thì cửa ải này của nàng cũng tạm thời qua rồi. Tần Hoan gật gật đầu, không nói thêm gì nữa mà lui ra ngoài, ngay lúc lòng dạ nặng nề bước đến cửa thì đột nhiên nàng cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nàng lập tức quay lại nhìn về phía bên trái nhưng lại không phát hiện ra điều gì, bởi vậy nàng không ở lại lâu nữa mà đẩy cửa bước ra ngoài.

Tần Hoan rời khỏi, đợi khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất ngoài cửa rồi thì Tần Thuật mới đứng dậy, cùng lúc đó có một bóng người đi từ đằng sau đa bảo các ra ngoài.

Tần Thuật nhìn Yến Triệt đầy vẻ xin lỗi, "Thái tử Điện hạ, chuyện này..."

Yến Triệt giơ tay ngăn lại lời Tần Thuật, mặc dù sự việc khác hoàn toàn với sự kỳ vọng của hắn nhưng hắn lại cảm thấy chuyện này vốn nên như vậy. Nếu như Tần Hoan mới chỉ nói mấy câu đã đồng ý rồi thì có lẽ hắn sẽ càng thất vọng hơn.

Yến Triệt thở dài, không nói thêm gì nữa mà lập tức đi ra từ cửa hông, ban đầu thì Tần Thuật còn thấy khó hiểu, nhưng rất nhanh ông đã ý thức ra được chuyện này có chỗ bất thường...

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.