THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]

Chương 664: Còn cầu gì hơn (1)

Ngự Trừng Ty còn ngột ngạt và chật chội hơn bất cứ nhà lao nào Tần Hoan từng gặp.

Bất kể là thiên lao Hình bộ hay nhà lao của Đại Lý Tự, hoặc của Lâm An phủ hay Cẩm Châu phủ thì đa phần đều có phòng giam nhỏ rộng 5 trượng vuông. Còn trong Ngự Trừng Ty, ngoài trừ hình cụ treo đầy vách tường thì chỉ còn lại là 1 căn phòng tối tăm chật hẹp chỉ đủ cho 1-2 người đứng thẳng mà thôi. Cửa nhà lao vừa đóng thì bên trong tối đen không thấy mặt trời, thậm chí không khí cũng không lưu thông, người đứng bên trong giống hệt như đang đứng trong quan tài vậy.

Nhà lao của nha môn tốt xấu gì cũng giống với 1 nơi nhốt người, còn Ngự Trừng Ty lại giống hệt như nhốt gia súc.

Cũng đúng, nô bộc trong cung cũng chẳng khác gì trâu ngựa của đám chủ tử, sao có thể được coi là người chứ? "Quận chúa, Thành vương Điện hạ đang ở trong này."

Người dẫn đường đưa Tần Hoan đi qua một con đường mòn nhỏ chật hẹp.

Rất nhanh có một nơi thẩm vấn có vẻ rộng rãi rơi vào trong mắt Tần Hoan, nàng liếc mắt 1 cái liền thấy Thành vương Yến Kỳ ngồi phía sau trường án, mà ở nơi cách hắn không xa là 1 thái giám y phục tả tơi đang nằm hấp hối trên mặt đất.

Thái giám mặc cung phục màu tím đen, đại biểu cho chức vị của hắn cũng không thấp, khắp người dính bê bết nước cùng với vết roi da, mơ hồ còn nhìn thấy được vết máu nhuộm cho y phục thành màu tối đen. Tần Hoan đứng ở cửa đó rồi chau mày.

"Điện hạ, lão nô thật sự không biết..."

"Sự việc đã trôi qua 1 năm rồi, lão nô... lão nô đã quên..."

Vẻ mặt Yến Kỳ luôn lạnh lẽo, khóe mắt xếch lên hơi tà khí, hắn cười lạnh, "Rốt cuộc là không biết hay là đã quên? Ngươi làm việc trong cung nhiều năm như vậy, từ trên xuống dưới Ngự Trừng Ty này còn cái gì có thể qua được mắt của ngươi? Hay là... ngươi sợ liên lụy đến người đằng sau lưng ngươi, cho nên mới không dám nói?"

Lão thái giám nghe vậy liền mặt mày tràn đầy sợ hãi, vội vàng lắc đầu, "Không, không phải, là lão nô không biết, lão nô cái gì cũng không biết!"

Yến Kỳ nhếch môi, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười, "Vậy sao? Vậy xem ra phải tiếp tục thăm hỏi ngươi mới được."

Nói đến đây, Yến Kỳ phất tay, 2 thị vệ của Thành vương phủ lập tức tiến lên kéo lão thái giám dậy rồi lưu loát buộc ông ta lên giá gỗ ở cách đó không xa. Một người khác cầm bàn ủi đã nung hồng đến, không hề do dự mà ấn thẳng lên vai lão thái giám, tiếng da thịt cháy xèo xèo vang lên kèm theo tiếng kêu gào thê thảm của ông ta.

Lúc này Yến Kỳ mới quay sang nhìn Tần Hoan.

Tần Hoan còn chưa xuất hiện hắn đã nghe thấy tiếng bước chân, chẳng qua hắn muốn xem thử một chút vị Vĩnh Từ Quận chúa này phản ứng thế nào thôi. Ai ngờ một hoàn cảnh thê thảm hiện ra trước mắt nhưng Tần Hoan ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích.

Yến Kỳ hơi kinh ngạc, lại hơi thất vọng, hắn cười nói, "Quận chúa đến từ khi nào?"

Tần Hoan vừa vào cửa liền nhún người, "Bái kiến Thành vương Điện hạ, ta vừa mới đến."

Yến Kỳ khoát tay, chỉ vào ghế ở cách đó không xa, "Ngồi xuống nói chuyện đi."

Tần Hoan bước đến ngồi xuống, liếc mắt 1 cái liền có thể nhìn thấy lão thái giám đang chịu cực hình kia. Bàn ủi nóng đỏ để lại vết thương rất to trên người ông ta, mùi vải cùng mùi da thịt cháy khét cực kỳ rõ ràng nhưng Tần Hoan vẫn ngồi mà mặt không đổi sắc.

Yến Kỳ quan sát Tần Hoan giây lát rồi nở nụ cười, "Lá gan của Quận chúa cũng không nhỏ đâu..."

Tần Hoan nhíu mày, nàng đã từng thấy vô số xác chết còn ghê tởm và thảm thiết hơn thế này nhiều, nhưng trong lòng nàng vẫn thấy khó chịu. Nỗi khó chịu này không phải đến từ vết thương thê thảm của người này, mà là do cái bàn ủi kia đang ấn thẳng lên da thịt của 1 người đang sống.

"Vương gia khen nhầm rồi, không biết Vương gia gọi ta đến đây là vì sao?"

Yến Kỳ cười tít mắt, ánh mắt hoàn toàn không hề có ý tốt, "Y thuật của Vĩnh Từ Quận chúa cao tuyệt, tài nghiệm thi lại càng khiến người ta kinh diễm, không những có thể nghiệm thi lại còn biết điều tra phá án, rồi lại trở thành nữ tử đầu tiên giữ chức quan trong triều Đại Chu từ trước đến nay. Lần này vụ án của Tấn vương phủ không những ly kỳ mà lại còn là do Quận chúa đích thân nghiệm thi, cho nên Bổn vương cảm thấy nếu mời Quận chúa đến cùng nghe án thì có lẽ sẽ lại đạt được thu hoạch bất ngờ. Dù gì chính Quận chúa cũng muốn sớm ngày phá án, đúng không?"

Khóe môi Tần Hoan khẽ nhếch lên, "Vương gia đã có mệnh lệnh, đương nhiên Tần Hoan nghe theo."

Yến Kỳ híp híp mắt, cảm thấy nói chuyện với Tần Hoan cứ như nước đổ lá khoai, hắn cười rồi lại nhìn sang lão thái giám kia. Một cái bàn ủi nóng lại ấn xuống, cộng thêm roi đánh trước đây mà người này đã đau đến mức hôn mê. Cho đến bây giờ, ông ta vẫn luôn ra tấn người khác nhưng không ngờ bản thân mình cũng lại có ngày này, thấy thế Yến Kỳ lại hất hàm, "Hắt cho tỉnh lại."

Gian phòng này mặc dù không lớn nhưng đồ đạc vẫn đầy đủ hết, Yến Kỳ ra lệnh một tiếng, thị vệ bên cạnh lập tức dùng nước lạnh hắt cho lão thái giám tỉnh lại. Yến Kỳ đứng dậy đi đến trước mặt lão thái giám rồi nói, "Nói hết những gì ngươi biết ra thì Bổn vương còn giữ lại cho ngươi 1 con đường sống."

Trong mắt lão thái giám tràn ngập sợ hãi, có 2 vệt máu uốn lượn trên mặt ông ta trông càng cực kỳ ghê người. Mồm miệng ông ta run lẩy bẩy, một lúc lâu sau cũng không nói ra câu nào khiến cho khóe mắt Yến Kỳ lại hiện lên sự tàn khốc, hắn lui về sau 1 bước rồi hất hàm ra hiệu.

Thị vệ hiểu ý, quay đầu lại nhìn thoáng qua hình cụ bên cạnh rồi cầm 2 móc sắc nhịn đi đến trước mặt lão thái giám. Móc sắt lóe lên tia sáng lạnh lùng sắc bén, đương nhiên lão thái giám hiểu được chuyện gì nên ngay lập tức ông ta càng thêm hoảng sợ. Thị vệ kéo kéo móc sắt trong tay, sau đó lập tức đâm xuyên vào xương tỳ bà của lão thái giám kia!

Lão thái giám trợn trừng mắt, đau đớn đến mức kêu không thành tiếng mà chỉ vang lên tiếng 'ư, ư' trong cổ họng. Yến Kỳ lại bước đến trước mặt, giơ tay nắm chặt lấy cằm ông ta, "Có nói hay không? Là ai mang Tống Hi Văn đi? Hả?"

Lão thái giám vươn cao cổ, căng chặt hệt như dây cung, đôi mắt ông giật giật, khi nhìn Yến Kỳ lại có vẻ e sợ, ông rên rỉ mấy tiếng, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Ngay sau đó đột nhiên miệng ông mím chặt, đau đớn mà nhắm mắt lại, rất nhanh có một dòng máu trào ra từ miệng ông khiến cho Yến Kỳ biến sắc, ngay cả Tần Hoan cũng lập tức đứng dậy!

Dòng máu suýt nữa thì dính vào tay Yến Kỳ, hắn lập tức lùi lại phía sau, còn Tần Hoan tiến lên, không chút e dè nào mà tách khóe miệng lão thái giám ra, sau đó nàng chau mày, "Là Trấm độc."

Nếu là Trấm độc thì chính là không thuốc nào cứu được.

Yến Kỳ siết chặt năm đấm, cơn giận kéo đến, lão thái giám này vậy mà lại uống thuốc độc tự sát ngay trước mặt hắn.

Đầu ngón tay Tần Hoan dính chút máu, nàng lùi lại lấy khăn lau rồi ném vào bên trong lò lửa. Yến Kỳ thấy vậy thì hơi thảm hại, là hắn sơ suất rồi, vậy mà để cho người ta chết ngay trước mặt hắn.

Người chết không biết nói chuyện, nếu như không có được lời khai này thì mục đích của hắn rất khó để đạt thành.

Yến Kỳ lùi lại rồi phất phất tay, 2 thị vệ ở bên cạnh liền kéo thi thể lão thái giám ra ngoài.

Thi thể được kéo ra rồi thì ở trong này chỉ còn lại mùi máu tươi thoang thoảng, Yến Kỳ quay lại nhìn thoáng qua người hầu của mình rồi hỏi, "Hai người khác đâu?"

Người hầu lập tức trả lời, "Đã ngất rồi, vẫn chưa tỉnh lại."

Tần Hoan chỉ đứng bên cạnh nhìn, hôm nay không thu được tin tức gì nên Yến Kỳ lên tiếng, "Lục soát bọn họ từ trong ra ngoài, Bổn vương không muốn lại nhìn thấy thêm người nào uống thuốc độc tự sát nữa."

Người hầu đáp lời rồi tự đi làm việc, lúc này Yến Kỳ mới nhìn sang Tần Hoan, "Hôm nay không gấp gáp, Quận chúa ra ngoài nói chuyện chứ?"

Tần Hoan gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài, vừa ra khỏi Ngự Trừng Ty Tần Hoan liền hít sâu vào một hơi.

Yến Kỳ đi bên cạnh nói, "Người vừa chết nhập cung vào năm Đại Chu 210, ban đầu làm việc trong cung của Triệu Thái phi, về sau thăng chức lên cao, sau khi Triệu Thái phi qua đời thì ông ta được điều đến quản lý Dịch đình trong Nội phủ, sau đó mới đến Ngự Trừng Ty. Thái giám thủ lĩnh trong Ngự Trừng Ty đa phần có tuổi tác cao và danh vọng, sau khi ông ta đến Ngự Trừng Ty thì trên dưới đều cực kỳ kính phục. Mấy năm nay, trong nội cung quy củ sâm nghiêm, trong ngoài đều nghiêm chỉnh, về lý thuyết thì cũng có chút công lao của ông ta."

Yến Kỳ nói xong những lời này thì Tần Hoan chỉ nhíu mày chứ không có quá nhiều biểu tình. Yến Kỳ thấy thế thì tiếp tục nói, "Triệu Thái phi xuất thân từ trong gia tộc của Phụ quốc Đại Tướng quân, năm đó mặc dù không được sắc phong làm Hoàng hậu nhưng tiên đế chính là lớn lên trong cung của bà."

Tần Hoan dừng chân lại, nàng đột nhiên hiểu được ý của Yến Kỳ.

Triệu Thái phi trước đây hẳn là cô nãi nãi của Hoàng hậu Triệu Thục Hoa, còn Tiên đế là nhi tử của Thái hoàng Thái hậu, chỉ tiếc thân thể Thái hoàng Thái hậu cực kỳ yếu đuối nên về sau lại càng ở ẩn không muốn ra ngoài, bởi vậy Triệu Thái phi mới trở thành chủ nhân của nội cung, giáo dưỡng Tiên đế cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ. Tiên đế cũng hết sức kính trọng Triệu Thái phi nên sau này lúc nạp Vương phi cho nhi tử mà mình thương yêu nhất liền chọn Đại tiểu thư của Triệu gia là Triệu Thục Hoa. Như vậy, trong nội cung Hoàng gia thì uy vọng của Triệu thị lại tiếp tục được kéo dài.

Yến Kỳ nói nhiều như vậy chính là có ý nói lão thái giám này là người của Hoàng hậu và Thái tử, mà dưới sự ép hỏi của hắn lão thái giám lại lảng tránh không dám nói, sau cùng lại lựa chọn phương pháp tự sát quyết liệt như vậy thì cũng đủ để thấy được trong lòng lão thái giám này có quỷ, cũng chính là đáy lòng Hoàng hậu và Thái tử có quỷ.

Tần Hoan biết ngay Yến Kỳ gọi nàng đến không hề có ý tốt, nhưng không ngờ Yến Kỳ lại thẳng thắn như vậy.

"Đây đều là chuyện xưa năm cũ, có liên quan gì đến vụ án năm ngoái?"

Tần Hoan ung dung thản nhiên, Yến Kỳ lại cười với giọng điệu mơ hồ, "Nếu Quận chúa thật sự nghĩ như vậy thì tốt rồi, Bổn vương nghe mấy người Trịnh Bạch Thạch nói rằng Quận chúa không thua kém gì đấng nam nhi, cực kỳ trung thành và chính trực. Bổn vương cũng biế Thái tử Điện hạ là tỷ phu của Quận chúa, hiện tại Quận chúa biết được nội tình này rồi liệu có còn muốn tiếp tục điều tra hay không?"

Thấy Tần Hoan không trả lời, Yến Kỳ lại nói, "Mặc dù Thái tử vẫn không cản trở phá án, nhưng từ trên xuống dưới Ngự Trừng Ty này đã sớm sạch sẽ rồi, còn những kẻ biết được sự thật lại mồm miệng kín bưng, không tiếc thân mình, đây chính là thủ đoạn của Thái tử Điện hạ của chúng ta."

Cảnh tượng trước mắt Tần Hoan nhoáng lên 1 cái, nàng lập tức nghĩ đến cuối năm ngoái.

Lúc đó 3 vị cô nương liên tiếp bị hãm hại, Trịnh Bạch Thạch điều tra không có kết quả nên bị Hoàng thượng trách móc, Thái tử cũng bị liên lụy vào trong đó, mà toàn bộ những chuyện này đều do Thành vương làm khó dễ từ bên trong. Hiện tại Thành vương nắm giữ quyền chủ động của vụ án Tấn vương phủ, người gây khó dễ lại đổi thành Thái tử khiến cho trong lòng Tần Hoan cảm thấy buồn cười. Trước mặt quyền lực thì pháp lý hay chính nghĩa tính là gì chứ?

"Thành vương Điện hạ muốn nói điều gì? Phá án quan trọng nhất là chứng cứ, nếu vu khống không bằng chứng thì sẽ khiến người ta hoài nghi Điện hạ có mưu đồ bất lương."

Đáy mắt Yến Kỳ lập tức lóe lên tia tàn khốc, "Quận chúa đúng là gặp chuyện không sợ hãi, không sao cả, sáng sớm mai bọn ta lại thẩm vấn tiếp 2 người khác, Trịnh Bạch Thạch và Lý Mục Vân cũng đến, xem xem 2 người kia có thể nói ra điểm nào hữu dụng không."

Đây vừa là ngăn chặn, cũng vừa là thăm dò, tuy Yến Kỳ mời nàng đến tham dự nhưng cũng không thật sự để nàng hỗ trợ điều tra.

Trong lòng Tần Hoan hiểu rõ, nàng gật đầu đáp lại, nàng và hắn đương nhiên chẳng có gì để nói nên rất nhanh liền cáo từ rời đi.

Yến Kỳ đứng tại chỗ nhìn Tần Hoan đi xa, trong đôi mắt phượng ánh lên chút ánh sáng lạnh lẽo.

Nữ tử trên đời có trăm ngàn loại, nhưng khiến cho Yến Kỳ thật sự nhìn vào trong mắt lại không có nhiều, hoặc là nói chưa bao giờ có. Hắn là một thiên chi kiêu tử, cao cao tại thượng, trong thế giới của hắn thì nam nhân mới có thể tranh đấu được với hắn. Nhưng hôm nay Tần Hoan đã khiến cho hắn thay đổi cách nhìn hoàn toàn, hắn không khỏi nghĩ đến cảnh tượng trong nghĩa trang ngày hôm đó, nghiêm khắc mà nói đó chính là lần đầu tiên hắn gặp Tần Hoan. Hôm đó Tần Hoan tuấn tú nhỏ nhắn, giống hệt một thiếu niên lang còn chưa trưởng thành, hắn đã bị nàng và Yến Trì cùng nhau đùa giỡn!

Yến Kỳ nhíu chặt mày lại, không khỏi nghĩ đến hắn đã từng viết tên Tần Hoan lên danh sách tuyển phi, nhưng về sau...

Lúc ấy hắn và mẫu phi căm hận Thái tử, nhưng liệu rằng người quấy rối cũng không phải là Thái tử?

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.