[Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi]
Chương 647: Phẫn nộ
Đến nhà thủy tạ, vừa bước vào cửa Yến Trì đã ôm lấy Tần Hoan.
Bạch Anh vẫn đi theo đằng sau lập tức cúi đầu xuống rồi lui ra đứng bên ngoài chờ.
Tần Hoan được Yến Trì ôm chặt lấy, đôi tay nàng cũng đặt lên trên eo hắn, nàng siết chặt tay, gò má áp thẳng lên ngực Yến Trì, rất hiếm khi nàng ôm hắn chặt đến như vậy. Hơi thở của Yến Trì rơi lên đỉnh đầu nàng, ôm nàng một lúc mới lên tiếng, "Nàng ở đây chờ ta một lát, ta đi rồi quay lại ngay."
Tần Hoan cọ cọ vào ngực hắn một lúc sau đó mới buông tay thả hắn ra.
Nàng ngẩng lên nhìn Yến Trì, hắn khẽ cười với nàng, "Ta bảo Bạch Phong pha trà cho nàng."
Tần Hoan định nói không cần, nhưng đối diện với đôi mắt nhu hòa đang dần trở nên u ám của Yến Trì thì nàng lại gật đầu.
Yến Trì xoa xoa gò má nàng rồi xoay người đi ra ngoài.
Yến Trì rời khỏi thì gian phòng này cũng trở nên thanh tịnh, đây là nơi hắn thường xuyên ở mỗi khi hồi kinh, trong phòng thoang thoảng mùi cây cỏ giống trên người hắn. Tần Hoan quan sát gian phòng một vòng, ở đây bố trí cực kỳ đơn giản, đối diện cửa chính cùng với phía Đông đều là nước, còn đi vào bên trong cũng giống hệt như vậy.
Tần Hoan chưa bước vào trong, chỉ đi qua chỗ đặt đa bảo các liền thấy được gian phòng sát nước phía Đông, chỗ này được dùng làm thư phòng của Yến Trì, bình thường hắn luôn xử lý chính sự ở đây.
Nghĩ như vậy Tần Hoan liền nhớ đến mấy thị vệ đeo đao ban nãy kia cùng với mấy bóng người mơ hồ.
Lần trước đến Duệ Thân Vương phủ thì nơi này vắng lặng không 1 bóng người, hiện giờ lại thấy đông người như vậy, cực kỳ hiển nhiên là Yến Trì đang an bài chuẩn bị cho biến cố sắp xảy ra. Tần Hoan đi đến trước cửa sổ sát nước rồi nhìn xa xăm về phía hồ nước.
Sau giờ Ngọ, sắc trời âm u khiến cho khắp mặt hồ vừa âm u vừa lạnh lẽo, cũng giống hệt như nỗi lòng của Tần Hoan bây giờ. Nàng đứng đó một lúc lâu sau liền thấy Bạch Phong bê một bình trà nóng đến.
"Quận chúa, mời dùng trà..."
Bạch Phong đặt ly trà lên trên án thư, vừa châm trà cho Tần Hoan vừa nói, "Trong phủ thường xuyên bỏ không nên cũng không có quá nhiều hạ nhân, nếu như Quận chúa có căn dặn gì cứ nói với tiểu nhân là được."
Tần Hoan cười, "Ngươi không cần phải lo cho ta, ta ở đây chờ hắn, ngươi đến đó hầu hạ hắn đi."
Bạch Phong hơi do dự, đương nhiên hắn nhận được mệnh lệnh của Yến Trì mà đến đây nên không dám làm trái.
Tần Hoan cười, "Chuyện của hắn mới là chính sự."
Bạch Phong nghe vậy mới hạ quyết tâm, hắn gật đầu rồi xoay người lui ra ngoài.
Tần Hoan thu hồi ánh mắt lại, nàng đi đến án thư của Yến Trì ngồi xuống ghế dựa mà thường ngày hắn hay ngồi. Trên bàn đặt vài cuốn binh thư hơi cũ kỹ hắn đang đọc dở, bên cạnh còn đặt mấy phong thư chưa được mở ra. Nàng vừa nhìn liền biết mấy ngày nay Yến Trì thu được không ít tin tức.
Rõ ràng cơn giận trong lòng hắn đã cao ngập trời, nhưng ngay cả nàng cũng không nhìn ra được chút nào.
Càng nguy hiểm thì lại càng ung dung thản nhiên.
Tần Hoan nhấm một ngụm trà, thư tín không thể động vào nhưng binh thư thì có thể. Nàng vừa nhấc binh thư lên thì trang sách vô tình dừng lại ở một tờ.
Kẻ nắm quyền, nương theo lợi thế. Kẻ cầm binh, gian trá xảo quyệt.
Gặp biến cố, có thể giải quyết thì phải tỏ ra không thể, dùng được phải tỏ ra không cần dùng, gần phải tỏ ra xa, xa mà tỏ ra gần.
Mưu tính trong triều đình, lập kế hoạch xa xôi nghìn dặm, Yến Trì có thể khống chế được thắng bại của Sóc Tây thì liệu có thể thắng lợi trong quyền mưu triều đình? Kinh thành sóng gió trùng trùng, không biết đến khi nào Hoàng đế mới tuyên bố tin tử nạn của Duệ Thân Vương? Tần Hoan cất cuốn binh thư đi, mặc dù nàng không thuần thục binh thư giống như Yến Trì nhưng cũng vẫn hiểu được chân lý bên trong. Kẻ giỏi tấn công có thể khuấy đảo đến 9 tầng trời, kẻ giỏi dùng mưu có thể ẩn náu dưới 9 tầng đất. Giờ phút này Yến Trì không có binh tướng trong tay, hắn ở trong chốn kinh thành nơi mà Hoàng quyền mạnh mẽ nhất, ngoại trừ phải ẩn giấu toàn bộ tính toán cùng thế lực của mình thì cũng không còn cách nào khác.
Tần Hoan nhìn về hướng chính viện, đột nhiên thấy hơi lo lắng.
Liệu sau này Duệ Thân Vương phủ còn có thái bình?
Tần Hoan ngồi 1 mình trong phòng, suy nghĩ cũng cực kỳ mơ hồ, không biết trôi qua bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa phòng, một bóng đen lóe lên, đúng là Yến Trì đã trở lại.
Tần Hoan hoàn hồn, lập tức đứng dậy. Lúc Yến Trì bước chân vào cửa thì vẻ mặt vẫn lạnh lùng đông cứng, nhưng khi vừa nhìn thấy Tần Hoan thì trong mắt đã dịu dàng hơn vài phần. Hắn bước vào phòng rồi đóng cửa sổ lại.
Cửa sổ này sát với nước nên bên ngoài luôn có gió lạnh thoảng qua, gian phòng này cũng quá thoáng gió nên bên trong hơi lạnh lẽo.
"Đã thu xếp xong rồi à?" Tần Hoan hỏi.
Yến Trì gật đầu, Tần Hoan lại nói, "Bọn họ là ai vậy? Đã đi cả rồi sao?"
Yến Trì tiến lên nắm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng, "Có thuộc hạ cũ của phụ thân, cũng có vài mật thám của ta trong kinh thành. Hiện tại họ đều đi rồi."
Tần Hoan nói, "Có an toàn không? Hoàng thượng đã biết nhưng không thể hiện gì ra ngoài, liệu có phải đang âm thầm giám sát chàng không?"
Yến Trì nghe thấy thế liền nhịn không được mà kéo Tần Hoan vào lòng.
Hắn dùng 1 tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại đặt sau gáy nàng nhẹ nhàng vuốt ve. Bàn tay vốn dĩ hơi lạnh của hắn khi vừa chạm vào làn da ấm áp của nàng thì cả người mới như sống lại từ trong sự lạnh lẽo kia.
Hắn khẽ ngửi trên cổ nàng một cái, "Nàng yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Lúc này lòng nàng mới thoáng yên ổn, nàng áp gò má lên ngực hắn, không nói gì mà chỉ trầm mặc, cũng giống trao sự ấm áp trên người mình cho hắn. Mãi một lúc lâu sau Yến Trì mới khẽ cọ cọ lên cổ nàng, "Nếu nàng không đến thì ta cũng phải đi tìm nàng, có một chuyện cần có nàng giúp."
Tần Hoan giật mình, dường như Yến Trì an bài bất cứ chuyện gì thì cũng sẽ liên lụy rất lớn.
Nàng lập tức rời khỏi ngực hắn rồi ngước đầu lên nhìn.
Yến Trì thấy đôi mắt tràn ngập lo lắng của nàng thì liền cười cười, "Người mà ta gặp ở Lạc Châu bị thương rất nặng, ta muốn nàng giữ mạng lại cho hắn."
Tần Hoan vội hỏi, "Người ở đâu rồi?"
"Ở chỗ Tầm Nương."
Tần Hoan lập tức gật đầu, "Được, vậy giờ chúng ta đi luôn sao?"
Yến Trì lắc đầu, "Không vội, đợi thêm 1 canh giờ nữa."
Hiện tại trời vẫn còn sớm, nếu cả 2 người bọn họ cùng nhau ra ngoài thì thật sự quá gây chú ý.
Tần Hoan gật đầu, "Được, có cần ta chuẩn bị gì không?"
Yến Trì lắc đầu, "Không cần, Tầm Nương đã chuẩn bị xong cả rồi."
Tần Hoan yên tâm, đến giờ mới biết sự tồn tại của Tầm Nương và Nguyên sư phụ cũng chính là một chiêu bài của hắn.
Tần Hoan nghĩ đến vụ án của phụ thân mình thì trong lòng lúc nào cũng như có sợi dây cung kéo căng, hiện giờ Duệ Thân Vương phủ xảy ra biến cố lớn thế này thì trong lòng nàng cũng căng thẳng hệt như vậy. Nhưng vào lúc này, nàng lại bình tĩnh hơn ngày thường rất nhiều.
Yến Trì phát hiện ra liền giơ tay lên xoa xoa ấn đường cho nàng, "Không sao đâu, nàng đừng quá lo lắng."
Một chuyện lớn như vậy thì Tần Hoan không thể nào không lo lắng được, chuyện của nàng trước đây vừa xảy ra thì nàng đã chết rồi, lúc sống lại bản thân đã ở Cẩm Châu, hoàn toàn ngoài tầm tay với cho nên mới trấn định lại được. Còn hiện giờ, Yến Trì đang ở ngay trong trung tâm của cơn bão.
"Chàng định làm thế nào?"
"Đợi!" Yến Trì chỉ nói 1 chữ, "Không thể nào cứ luôn giấu giếm tin tức được."
Trong lòng Tần Hoan lại thấy đau đớn, nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt Yến Trì. Đôi mắt phượng của hắn cực kỳ đẹp, thâm sâu đến mức như vực thẳm dưới đáy biển, ngay cả khi khóe miệng hắn khẽ nở nụ cười thì đôi mắt vẫn lạnh lẽo thấu xương.
Hắn hoàn toàn không dám thả lỏng bản thân, nếu không sẽ bị lửa giận ăn mòn đi lý trí. Con đường này hiện giờ tuyệt đối không thể đi sai 1 bước nào. Tần Hoan đã từng có loại cảm giác này, nhưng lúc đó nàng còn đang ở Cẩm Châu, đối diện với những người hoàn toàn không thân cận với Cửu tiểu thư của Tần phủ cho nên dù nàng có lộ ra chút dị thường cũng sẽ chẳng có ai để ý.
Nhưng hôm nay, trong kinh thành lại có biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Tần Hoan đưa tay lên xoa xoa ấn đường cho Yến Trì, đầu ngón tay hơi lạnh của nàng rơi lên gò má hắn sau đó lại lưỡng lự mà ôm lấy mặt hắn, "Một khi tin tức được công bố, lỡ như Hoàng thượng muốn chàng đi Tây Bắc thì sao?"
Yến Trì đặt tay mình lên trên mu bàn tay Tần Hoan, cả đầu cũng nghiêng nghiêng như muốn tham lam hơi ấm trong lòng bàn tay trơn nhẵn của nàng, "Sẽ không, phụ vương cũng là Hoàng tộc Yến thị, không thể nào chết rồi cũng không thể hồi kinh."
Tần Hoan im lặng một lúc rồi hỏi hắn, "Sau đó thì sao?"
Tần Hoan nhìn Yến Trì, đôi mắt như muốn chọc thủng con ngươi hắn, hắn nắm lấy tay nàng rồi nói, "Chắc chắn phải có lý do cho cái chết của phụ vương, vụ án quân lương Tây Bắc liên lụy cực lớn, binh quyền đổi chủ, Sóc Tây quân xáo trộn, ta lo sắp xếp tang lễ nên từ nay về sau sẽ không có lý do gì mà rời khỏi kinh thành cả." Dừng một chút Yến Trì lại bình tĩnh nói, "Đây chính là cục diện tốt nhất."
Tần Hoan nghe không chớp mắt, nàng mím chặt môi, đột nhiên lại cảm thấy mơ hồ.
Điều Yến Trì nói nàng cũng nghĩ đến, chuyện lần này không gì ngoài 2 chữ binh quyền.
Nhưng vì sao chứ, nếu như Duệ Thân Vương có ý định làm loạn thì không nói, đằng này ông đã cầm quân vài chục năm, bao nhiêu người dân và binh lính ở Tây Bắc nhờ có ông mà yên ổn hạnh phúc. Vì sao, vì sao ông lại phải rơi vào kết cục như vậy?
Tần Hoan đột ngột nhớ đến vết thương sâu trên lưng Yến Trì, mỗi một lưỡi dao, mỗi một đầu tên, lúc rơi lên trên người hắn thì có biết bao đau đớn chứ?
Tần Hoan cụp mắt xuống, nàng không thể nghĩ, cũng không thể nói bất cứ câu nào làm quấy nhiễu quyết định của Yến Trì được.
Bắt đầu từ lúc Triệu Tấn đưa bản thảo của phụ thân cho nàng thì trong lòng nàng đã đè nặng một nỗi căm giận. Từ nhỏ nàng đã đi theo Thẩm Nghị nên 2 chữ 'pháp lý' luôn luôn treo cao trong tim nàng, cơn giận này cũng chính bị 2 chữ này đè nặng, nhưng đến khi nghe được tin Duệ Thân Vương xảy ra chuyện thì nàng đã không còn kìm nén được nữa. Tại sao? Dựa vào đâu chứ?
"Toàn bộ chỉ là suy đoán mà thôi, vẫn chưa đến cục diện tồi tệ nhất." Yến Trì nói cực kỳ thoải mái, thấy nàng vẫn đang cụp mắt xuống thì hắn lại tiếp, "Ta và phụ vương đã chinh chiến nhiều năm ở Sóc Tây, ta và ông ấy luôn luôn chuẩn bị kỹ càng."
Tần Hoan ngước mắt lên nhìn Yến Trì tỏ vẻ không hiểu, hắn lại cười, "Bọn ta lúc nào cũng chuẩn bị kỹ càng tình huống khi nhận được tin tử nạn của đối phương."
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Duệ Thân Vương bắt Yến Trì ra trận khi còn nhỏ tuổi thì đương nhiên cũng phải nghĩ đến rất nhiều tình huống. Nhưng Tần Hoan nhìn vào con ngươi sâu thẳm của Yến Trì liền hiểu được lần này khác hoàn toàn, Duệ Thân Vương chết đi hoàn toàn không phải vì chiến đấu bảo vệ quốc gia.
"Nhưng mà..." Tần Hoan mím môi, trong cổ cũng thấy nghẹn nào, sao Yến Trì không biết nàng định nói gì chứ.
Tần Hoan thở ra rồi đổi đề tài, "Thái hậu nương nương đã hợp bát tự cho bọn ta, nói rằng là do ông trời tác hợp. Thái hậu rất vui vẻ, ban nãy nói dự định cho bọn ta thành thân vào tháng 10 hoặc tháng 11."
Vẻ mặt Yến Trì thoáng dịu dàng, "Đương nhiên là được."
Tần Hoan lại mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời. Duệ Thân Vương xảy ra chuyện, tang kỳ chưa hết thì sao bọn họ có thể thành thân được? Về điều này ban đầu nàng không nghĩ đến nhưng giờ lại không thể không nghĩ rồi.
Thấy vẻ mặt Tần Hoan nghiêm trọng thì Yến Trì liền nắm lấy tay nàng đi ra ngoài, "Dẫn nàng đi xem cái này."
Tần Hoan không biết là cái gì, chỉ đi theo Yến Trì ra khỏi nhà thủy tạ. Hắn dẫn nàng đi càng sâu vào trong Vương phủ trên hành lang gấp khúc, Tần Hoan nhìn thấy càng vào trong thì hoa lá cây cối lại càng hiu quạnh lộn xộn. Đi được một lúc thì đến một khoảng sân trông cực kỳ rộng rãi thanh lịch, có vẻ như thường xuyên được dọn dẹp.
Yến Trì dẫn theo Tần Hoan vào trong viện, không vào phòng chính mà đi thẳng sang sương phòng phía Đông. Vừa bước vào Tần Hoan liền nhận ra đây cũng là 1 thư phòng, ở đây tổng cộng có 3 gian. Bên trái gần cửa sổ đặt án thư, chính là nơi xử lý công vụ và tiếp khách, còn gian giữa và bên phải bày giá sách và đồ cổ, trên tường treo một thanh kiếm dài 3 thước. Bên cạnh thanh kiếm chính là một bức họa mỹ nhân, Tần Hoan nhìn chằm chằm vào bức tranh đó mà thất thần, sau đó nàng phát hiện ra một con dấu bên dưới góc phải.
Tần Hoan sửng sốt, nàng lập tức móc vòng ngọc đeo trên cổ mình ra. Vòng ngọc mà Yến Trì tặng cho nàng có một chữ cổ, ban đầu Tần Hoan không nhận ra nhưng sau này Yến Trì đã nói cho nàng biết. Hiện tại trên góc bức tranh này cũng có chữ giống hệt như vậy, nàng so sánh rồi nói, "Đây là tranh vẽ Vương phi sao?"
Tần Hoan thấy bên cạnh con dấu kia vẫn còn một dấu nhỏ nữa, nhìn kỹ lại thì thấy đó là 2 chữ 'Yến Lẫm'. Tần Hoan biết tên thật của Duệ Thân Vương, vừa nhìn liền lập tức hiểu ra, "Đây là... Vương gia vẽ tranh cho Vương phi?"
Yến Trì gật đầu, "Tranh vẽ từ 20 năm trước."
Tần Hoan hiểu ra đây chính là thư phòng của Duệ Thân Vương cho nên mới treo bức tranh vẽ Vương phi ở đây. Tần Hoan nhìn vào người trong tranh, thấy Vương phi mặc áo trắng mộc mạc, mỹ mạo sáng người, nụ cười duyên dáng đẹp tựa tiên nhân trong vùng núi thâm sâu. Một bức tranh sống động mang theo tràn ngập tình yêu thương của người vẽ tranh, Tần Hoan không thể tưởng tượng được một nhân vật oai phong quyền lực ở Sóc Tây như Duệ Thân Vương lại có kỹ thuật vẽ tranh thượng thừa thế này. Chỉ tiếc là hiện tại cảnh còn người mất, ngay cả người vẽ tranh cũng vậy...
Tần Hoan cố rặn ra nụ cười, "Vương phi đúng thật là xinh đẹp, chắc chắn Vương gia cực kỳ yêu thương bà ấy."
Yến Trì siết chặt bàn tay Tần Hoan nhưng không nói gì, hắn chỉ nhìn bức tranh 1 lúc, giọng nói cũng trầm xuống vài phần, "Thế này cũng coi như dẫn nàng đến gặp mẫu phi rồi. Thật đáng tiếc..."
Tần Hoan vỗ vỗ lên mu bàn tay Yến Trì, "Ta cũng thấy đáng tiếc, có điều sau này chàng không còn phải cô độc 1 mình nữa. Vương phi biết được chắc chắn cũng sẽ vui mừng."
Yến Trì tiến lên phủi phủi bụi bám trên bức tranh và thanh bảo kiếm sau đó mới dẫn theo Tần Hoan ra cửa. Đột nhiên bước chân hắn chậm lại, hắn phóng tầm mắt nhìn xung quanh Vương phủ trống không này sau đó lại nhìn thoáng qua Tần Hoan, ánh mắt càng trở nên thâm thúy, "Trong vòng 10 ngày chắc chắn Hoàng thượng sẽ chiêu cáo thiên hạ. Hoan Nhi, nàng có do dự không?"
Tần Hoan dừng chân lại, "Ta do dự cái gì?"
Yến Trì nhìn Tần Hoan, trong lòng nàng hiểu được Yến Trì muốn hỏi điều gì, "Ta tuyệt đối không do dự, suy tính của ta chàng đã hiểu được, khó khăn của chàng ta cũng rõ ràng. Đừng nói ý chỉ tứ hôn đã hạ, ngay cả khi không có ý chỉ thì ta cũng tuyệt đối không gả cho người khác."
Bạch Anh vẫn đi theo đằng sau lập tức cúi đầu xuống rồi lui ra đứng bên ngoài chờ.
Tần Hoan được Yến Trì ôm chặt lấy, đôi tay nàng cũng đặt lên trên eo hắn, nàng siết chặt tay, gò má áp thẳng lên ngực Yến Trì, rất hiếm khi nàng ôm hắn chặt đến như vậy. Hơi thở của Yến Trì rơi lên đỉnh đầu nàng, ôm nàng một lúc mới lên tiếng, "Nàng ở đây chờ ta một lát, ta đi rồi quay lại ngay."
Tần Hoan cọ cọ vào ngực hắn một lúc sau đó mới buông tay thả hắn ra.
Nàng ngẩng lên nhìn Yến Trì, hắn khẽ cười với nàng, "Ta bảo Bạch Phong pha trà cho nàng."
Tần Hoan định nói không cần, nhưng đối diện với đôi mắt nhu hòa đang dần trở nên u ám của Yến Trì thì nàng lại gật đầu.
Yến Trì xoa xoa gò má nàng rồi xoay người đi ra ngoài.
Yến Trì rời khỏi thì gian phòng này cũng trở nên thanh tịnh, đây là nơi hắn thường xuyên ở mỗi khi hồi kinh, trong phòng thoang thoảng mùi cây cỏ giống trên người hắn. Tần Hoan quan sát gian phòng một vòng, ở đây bố trí cực kỳ đơn giản, đối diện cửa chính cùng với phía Đông đều là nước, còn đi vào bên trong cũng giống hệt như vậy.
Tần Hoan chưa bước vào trong, chỉ đi qua chỗ đặt đa bảo các liền thấy được gian phòng sát nước phía Đông, chỗ này được dùng làm thư phòng của Yến Trì, bình thường hắn luôn xử lý chính sự ở đây.
Nghĩ như vậy Tần Hoan liền nhớ đến mấy thị vệ đeo đao ban nãy kia cùng với mấy bóng người mơ hồ.
Lần trước đến Duệ Thân Vương phủ thì nơi này vắng lặng không 1 bóng người, hiện giờ lại thấy đông người như vậy, cực kỳ hiển nhiên là Yến Trì đang an bài chuẩn bị cho biến cố sắp xảy ra. Tần Hoan đi đến trước cửa sổ sát nước rồi nhìn xa xăm về phía hồ nước.
Sau giờ Ngọ, sắc trời âm u khiến cho khắp mặt hồ vừa âm u vừa lạnh lẽo, cũng giống hệt như nỗi lòng của Tần Hoan bây giờ. Nàng đứng đó một lúc lâu sau liền thấy Bạch Phong bê một bình trà nóng đến.
"Quận chúa, mời dùng trà..."
Bạch Phong đặt ly trà lên trên án thư, vừa châm trà cho Tần Hoan vừa nói, "Trong phủ thường xuyên bỏ không nên cũng không có quá nhiều hạ nhân, nếu như Quận chúa có căn dặn gì cứ nói với tiểu nhân là được."
Tần Hoan cười, "Ngươi không cần phải lo cho ta, ta ở đây chờ hắn, ngươi đến đó hầu hạ hắn đi."
Bạch Phong hơi do dự, đương nhiên hắn nhận được mệnh lệnh của Yến Trì mà đến đây nên không dám làm trái.
Tần Hoan cười, "Chuyện của hắn mới là chính sự."
Bạch Phong nghe vậy mới hạ quyết tâm, hắn gật đầu rồi xoay người lui ra ngoài.
Tần Hoan thu hồi ánh mắt lại, nàng đi đến án thư của Yến Trì ngồi xuống ghế dựa mà thường ngày hắn hay ngồi. Trên bàn đặt vài cuốn binh thư hơi cũ kỹ hắn đang đọc dở, bên cạnh còn đặt mấy phong thư chưa được mở ra. Nàng vừa nhìn liền biết mấy ngày nay Yến Trì thu được không ít tin tức.
Rõ ràng cơn giận trong lòng hắn đã cao ngập trời, nhưng ngay cả nàng cũng không nhìn ra được chút nào.
Càng nguy hiểm thì lại càng ung dung thản nhiên.
Tần Hoan nhấm một ngụm trà, thư tín không thể động vào nhưng binh thư thì có thể. Nàng vừa nhấc binh thư lên thì trang sách vô tình dừng lại ở một tờ.
Kẻ nắm quyền, nương theo lợi thế. Kẻ cầm binh, gian trá xảo quyệt.
Gặp biến cố, có thể giải quyết thì phải tỏ ra không thể, dùng được phải tỏ ra không cần dùng, gần phải tỏ ra xa, xa mà tỏ ra gần.
Mưu tính trong triều đình, lập kế hoạch xa xôi nghìn dặm, Yến Trì có thể khống chế được thắng bại của Sóc Tây thì liệu có thể thắng lợi trong quyền mưu triều đình? Kinh thành sóng gió trùng trùng, không biết đến khi nào Hoàng đế mới tuyên bố tin tử nạn của Duệ Thân Vương? Tần Hoan cất cuốn binh thư đi, mặc dù nàng không thuần thục binh thư giống như Yến Trì nhưng cũng vẫn hiểu được chân lý bên trong. Kẻ giỏi tấn công có thể khuấy đảo đến 9 tầng trời, kẻ giỏi dùng mưu có thể ẩn náu dưới 9 tầng đất. Giờ phút này Yến Trì không có binh tướng trong tay, hắn ở trong chốn kinh thành nơi mà Hoàng quyền mạnh mẽ nhất, ngoại trừ phải ẩn giấu toàn bộ tính toán cùng thế lực của mình thì cũng không còn cách nào khác.
Tần Hoan nhìn về hướng chính viện, đột nhiên thấy hơi lo lắng.
Liệu sau này Duệ Thân Vương phủ còn có thái bình?
Tần Hoan ngồi 1 mình trong phòng, suy nghĩ cũng cực kỳ mơ hồ, không biết trôi qua bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa phòng, một bóng đen lóe lên, đúng là Yến Trì đã trở lại.
Tần Hoan hoàn hồn, lập tức đứng dậy. Lúc Yến Trì bước chân vào cửa thì vẻ mặt vẫn lạnh lùng đông cứng, nhưng khi vừa nhìn thấy Tần Hoan thì trong mắt đã dịu dàng hơn vài phần. Hắn bước vào phòng rồi đóng cửa sổ lại.
Cửa sổ này sát với nước nên bên ngoài luôn có gió lạnh thoảng qua, gian phòng này cũng quá thoáng gió nên bên trong hơi lạnh lẽo.
"Đã thu xếp xong rồi à?" Tần Hoan hỏi.
Yến Trì gật đầu, Tần Hoan lại nói, "Bọn họ là ai vậy? Đã đi cả rồi sao?"
Yến Trì tiến lên nắm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng, "Có thuộc hạ cũ của phụ thân, cũng có vài mật thám của ta trong kinh thành. Hiện tại họ đều đi rồi."
Tần Hoan nói, "Có an toàn không? Hoàng thượng đã biết nhưng không thể hiện gì ra ngoài, liệu có phải đang âm thầm giám sát chàng không?"
Yến Trì nghe thấy thế liền nhịn không được mà kéo Tần Hoan vào lòng.
Hắn dùng 1 tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại đặt sau gáy nàng nhẹ nhàng vuốt ve. Bàn tay vốn dĩ hơi lạnh của hắn khi vừa chạm vào làn da ấm áp của nàng thì cả người mới như sống lại từ trong sự lạnh lẽo kia.
Hắn khẽ ngửi trên cổ nàng một cái, "Nàng yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Lúc này lòng nàng mới thoáng yên ổn, nàng áp gò má lên ngực hắn, không nói gì mà chỉ trầm mặc, cũng giống trao sự ấm áp trên người mình cho hắn. Mãi một lúc lâu sau Yến Trì mới khẽ cọ cọ lên cổ nàng, "Nếu nàng không đến thì ta cũng phải đi tìm nàng, có một chuyện cần có nàng giúp."
Tần Hoan giật mình, dường như Yến Trì an bài bất cứ chuyện gì thì cũng sẽ liên lụy rất lớn.
Nàng lập tức rời khỏi ngực hắn rồi ngước đầu lên nhìn.
Yến Trì thấy đôi mắt tràn ngập lo lắng của nàng thì liền cười cười, "Người mà ta gặp ở Lạc Châu bị thương rất nặng, ta muốn nàng giữ mạng lại cho hắn."
Tần Hoan vội hỏi, "Người ở đâu rồi?"
"Ở chỗ Tầm Nương."
Tần Hoan lập tức gật đầu, "Được, vậy giờ chúng ta đi luôn sao?"
Yến Trì lắc đầu, "Không vội, đợi thêm 1 canh giờ nữa."
Hiện tại trời vẫn còn sớm, nếu cả 2 người bọn họ cùng nhau ra ngoài thì thật sự quá gây chú ý.
Tần Hoan gật đầu, "Được, có cần ta chuẩn bị gì không?"
Yến Trì lắc đầu, "Không cần, Tầm Nương đã chuẩn bị xong cả rồi."
Tần Hoan yên tâm, đến giờ mới biết sự tồn tại của Tầm Nương và Nguyên sư phụ cũng chính là một chiêu bài của hắn.
Tần Hoan nghĩ đến vụ án của phụ thân mình thì trong lòng lúc nào cũng như có sợi dây cung kéo căng, hiện giờ Duệ Thân Vương phủ xảy ra biến cố lớn thế này thì trong lòng nàng cũng căng thẳng hệt như vậy. Nhưng vào lúc này, nàng lại bình tĩnh hơn ngày thường rất nhiều.
Yến Trì phát hiện ra liền giơ tay lên xoa xoa ấn đường cho nàng, "Không sao đâu, nàng đừng quá lo lắng."
Một chuyện lớn như vậy thì Tần Hoan không thể nào không lo lắng được, chuyện của nàng trước đây vừa xảy ra thì nàng đã chết rồi, lúc sống lại bản thân đã ở Cẩm Châu, hoàn toàn ngoài tầm tay với cho nên mới trấn định lại được. Còn hiện giờ, Yến Trì đang ở ngay trong trung tâm của cơn bão.
"Chàng định làm thế nào?"
"Đợi!" Yến Trì chỉ nói 1 chữ, "Không thể nào cứ luôn giấu giếm tin tức được."
Trong lòng Tần Hoan lại thấy đau đớn, nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt Yến Trì. Đôi mắt phượng của hắn cực kỳ đẹp, thâm sâu đến mức như vực thẳm dưới đáy biển, ngay cả khi khóe miệng hắn khẽ nở nụ cười thì đôi mắt vẫn lạnh lẽo thấu xương.
Hắn hoàn toàn không dám thả lỏng bản thân, nếu không sẽ bị lửa giận ăn mòn đi lý trí. Con đường này hiện giờ tuyệt đối không thể đi sai 1 bước nào. Tần Hoan đã từng có loại cảm giác này, nhưng lúc đó nàng còn đang ở Cẩm Châu, đối diện với những người hoàn toàn không thân cận với Cửu tiểu thư của Tần phủ cho nên dù nàng có lộ ra chút dị thường cũng sẽ chẳng có ai để ý.
Nhưng hôm nay, trong kinh thành lại có biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Tần Hoan đưa tay lên xoa xoa ấn đường cho Yến Trì, đầu ngón tay hơi lạnh của nàng rơi lên gò má hắn sau đó lại lưỡng lự mà ôm lấy mặt hắn, "Một khi tin tức được công bố, lỡ như Hoàng thượng muốn chàng đi Tây Bắc thì sao?"
Yến Trì đặt tay mình lên trên mu bàn tay Tần Hoan, cả đầu cũng nghiêng nghiêng như muốn tham lam hơi ấm trong lòng bàn tay trơn nhẵn của nàng, "Sẽ không, phụ vương cũng là Hoàng tộc Yến thị, không thể nào chết rồi cũng không thể hồi kinh."
Tần Hoan im lặng một lúc rồi hỏi hắn, "Sau đó thì sao?"
Tần Hoan nhìn Yến Trì, đôi mắt như muốn chọc thủng con ngươi hắn, hắn nắm lấy tay nàng rồi nói, "Chắc chắn phải có lý do cho cái chết của phụ vương, vụ án quân lương Tây Bắc liên lụy cực lớn, binh quyền đổi chủ, Sóc Tây quân xáo trộn, ta lo sắp xếp tang lễ nên từ nay về sau sẽ không có lý do gì mà rời khỏi kinh thành cả." Dừng một chút Yến Trì lại bình tĩnh nói, "Đây chính là cục diện tốt nhất."
Tần Hoan nghe không chớp mắt, nàng mím chặt môi, đột nhiên lại cảm thấy mơ hồ.
Điều Yến Trì nói nàng cũng nghĩ đến, chuyện lần này không gì ngoài 2 chữ binh quyền.
Nhưng vì sao chứ, nếu như Duệ Thân Vương có ý định làm loạn thì không nói, đằng này ông đã cầm quân vài chục năm, bao nhiêu người dân và binh lính ở Tây Bắc nhờ có ông mà yên ổn hạnh phúc. Vì sao, vì sao ông lại phải rơi vào kết cục như vậy?
Tần Hoan đột ngột nhớ đến vết thương sâu trên lưng Yến Trì, mỗi một lưỡi dao, mỗi một đầu tên, lúc rơi lên trên người hắn thì có biết bao đau đớn chứ?
Tần Hoan cụp mắt xuống, nàng không thể nghĩ, cũng không thể nói bất cứ câu nào làm quấy nhiễu quyết định của Yến Trì được.
Bắt đầu từ lúc Triệu Tấn đưa bản thảo của phụ thân cho nàng thì trong lòng nàng đã đè nặng một nỗi căm giận. Từ nhỏ nàng đã đi theo Thẩm Nghị nên 2 chữ 'pháp lý' luôn luôn treo cao trong tim nàng, cơn giận này cũng chính bị 2 chữ này đè nặng, nhưng đến khi nghe được tin Duệ Thân Vương xảy ra chuyện thì nàng đã không còn kìm nén được nữa. Tại sao? Dựa vào đâu chứ?
"Toàn bộ chỉ là suy đoán mà thôi, vẫn chưa đến cục diện tồi tệ nhất." Yến Trì nói cực kỳ thoải mái, thấy nàng vẫn đang cụp mắt xuống thì hắn lại tiếp, "Ta và phụ vương đã chinh chiến nhiều năm ở Sóc Tây, ta và ông ấy luôn luôn chuẩn bị kỹ càng."
Tần Hoan ngước mắt lên nhìn Yến Trì tỏ vẻ không hiểu, hắn lại cười, "Bọn ta lúc nào cũng chuẩn bị kỹ càng tình huống khi nhận được tin tử nạn của đối phương."
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Duệ Thân Vương bắt Yến Trì ra trận khi còn nhỏ tuổi thì đương nhiên cũng phải nghĩ đến rất nhiều tình huống. Nhưng Tần Hoan nhìn vào con ngươi sâu thẳm của Yến Trì liền hiểu được lần này khác hoàn toàn, Duệ Thân Vương chết đi hoàn toàn không phải vì chiến đấu bảo vệ quốc gia.
"Nhưng mà..." Tần Hoan mím môi, trong cổ cũng thấy nghẹn nào, sao Yến Trì không biết nàng định nói gì chứ.
Tần Hoan thở ra rồi đổi đề tài, "Thái hậu nương nương đã hợp bát tự cho bọn ta, nói rằng là do ông trời tác hợp. Thái hậu rất vui vẻ, ban nãy nói dự định cho bọn ta thành thân vào tháng 10 hoặc tháng 11."
Vẻ mặt Yến Trì thoáng dịu dàng, "Đương nhiên là được."
Tần Hoan lại mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời. Duệ Thân Vương xảy ra chuyện, tang kỳ chưa hết thì sao bọn họ có thể thành thân được? Về điều này ban đầu nàng không nghĩ đến nhưng giờ lại không thể không nghĩ rồi.
Thấy vẻ mặt Tần Hoan nghiêm trọng thì Yến Trì liền nắm lấy tay nàng đi ra ngoài, "Dẫn nàng đi xem cái này."
Tần Hoan không biết là cái gì, chỉ đi theo Yến Trì ra khỏi nhà thủy tạ. Hắn dẫn nàng đi càng sâu vào trong Vương phủ trên hành lang gấp khúc, Tần Hoan nhìn thấy càng vào trong thì hoa lá cây cối lại càng hiu quạnh lộn xộn. Đi được một lúc thì đến một khoảng sân trông cực kỳ rộng rãi thanh lịch, có vẻ như thường xuyên được dọn dẹp.
Yến Trì dẫn theo Tần Hoan vào trong viện, không vào phòng chính mà đi thẳng sang sương phòng phía Đông. Vừa bước vào Tần Hoan liền nhận ra đây cũng là 1 thư phòng, ở đây tổng cộng có 3 gian. Bên trái gần cửa sổ đặt án thư, chính là nơi xử lý công vụ và tiếp khách, còn gian giữa và bên phải bày giá sách và đồ cổ, trên tường treo một thanh kiếm dài 3 thước. Bên cạnh thanh kiếm chính là một bức họa mỹ nhân, Tần Hoan nhìn chằm chằm vào bức tranh đó mà thất thần, sau đó nàng phát hiện ra một con dấu bên dưới góc phải.
Tần Hoan sửng sốt, nàng lập tức móc vòng ngọc đeo trên cổ mình ra. Vòng ngọc mà Yến Trì tặng cho nàng có một chữ cổ, ban đầu Tần Hoan không nhận ra nhưng sau này Yến Trì đã nói cho nàng biết. Hiện tại trên góc bức tranh này cũng có chữ giống hệt như vậy, nàng so sánh rồi nói, "Đây là tranh vẽ Vương phi sao?"
Tần Hoan thấy bên cạnh con dấu kia vẫn còn một dấu nhỏ nữa, nhìn kỹ lại thì thấy đó là 2 chữ 'Yến Lẫm'. Tần Hoan biết tên thật của Duệ Thân Vương, vừa nhìn liền lập tức hiểu ra, "Đây là... Vương gia vẽ tranh cho Vương phi?"
Yến Trì gật đầu, "Tranh vẽ từ 20 năm trước."
Tần Hoan hiểu ra đây chính là thư phòng của Duệ Thân Vương cho nên mới treo bức tranh vẽ Vương phi ở đây. Tần Hoan nhìn vào người trong tranh, thấy Vương phi mặc áo trắng mộc mạc, mỹ mạo sáng người, nụ cười duyên dáng đẹp tựa tiên nhân trong vùng núi thâm sâu. Một bức tranh sống động mang theo tràn ngập tình yêu thương của người vẽ tranh, Tần Hoan không thể tưởng tượng được một nhân vật oai phong quyền lực ở Sóc Tây như Duệ Thân Vương lại có kỹ thuật vẽ tranh thượng thừa thế này. Chỉ tiếc là hiện tại cảnh còn người mất, ngay cả người vẽ tranh cũng vậy...
Tần Hoan cố rặn ra nụ cười, "Vương phi đúng thật là xinh đẹp, chắc chắn Vương gia cực kỳ yêu thương bà ấy."
Yến Trì siết chặt bàn tay Tần Hoan nhưng không nói gì, hắn chỉ nhìn bức tranh 1 lúc, giọng nói cũng trầm xuống vài phần, "Thế này cũng coi như dẫn nàng đến gặp mẫu phi rồi. Thật đáng tiếc..."
Tần Hoan vỗ vỗ lên mu bàn tay Yến Trì, "Ta cũng thấy đáng tiếc, có điều sau này chàng không còn phải cô độc 1 mình nữa. Vương phi biết được chắc chắn cũng sẽ vui mừng."
Yến Trì tiến lên phủi phủi bụi bám trên bức tranh và thanh bảo kiếm sau đó mới dẫn theo Tần Hoan ra cửa. Đột nhiên bước chân hắn chậm lại, hắn phóng tầm mắt nhìn xung quanh Vương phủ trống không này sau đó lại nhìn thoáng qua Tần Hoan, ánh mắt càng trở nên thâm thúy, "Trong vòng 10 ngày chắc chắn Hoàng thượng sẽ chiêu cáo thiên hạ. Hoan Nhi, nàng có do dự không?"
Tần Hoan dừng chân lại, "Ta do dự cái gì?"
Yến Trì nhìn Tần Hoan, trong lòng nàng hiểu được Yến Trì muốn hỏi điều gì, "Ta tuyệt đối không do dự, suy tính của ta chàng đã hiểu được, khó khăn của chàng ta cũng rõ ràng. Đừng nói ý chỉ tứ hôn đã hạ, ngay cả khi không có ý chỉ thì ta cũng tuyệt đối không gả cho người khác."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.