[Dục Khát (Cao H)]
Chương 290: Bà Xã... Em Kêu Đi... Anh Muốn Nghe (H)
Chương 290: Bà Xã... Em Kêu Đi... Anh Muốn Nghe (H)
Lúc này Văn Quốc Đống mới không nhanh không chậm rút tay ra, quân cô đã không cánh mà bay, hắn tách hai chân Tô Bối ra, nâng hông, tao thẳng vào hoa huyệt ướt át.
“Ưm... Ư... Văn... Hức... Anth nhẹ một chút.”
“Lúc này còn có thể nhẹ được... Thì có còn tà đàn ông không?”
Trong không gian chật chội, chỉ cân hơi tớn giọng một chút fà tài xế ngồi phía trước có thể nghe thấy.
Văn Quốc Đống không được ăn thịt một tháng rưỡi, không nhẹ nhàng được.
“Ư... Anh... Ưm...”
Không đợi Tô Bối mở miệng, Văn Quốc Đống đã tăng thêm lực đưa đẩy.
Chỉ lát sau,v trong không gian chen chúc chật hẹp truyên ra tiếng nước “òm ọp òm ọp”.
Tô Bối nghe thấy thì mặt đỏ bừng lên: “Văn Quốc Đống... Xin anh... Nhẹ một chút...”
Văn Quốc Đống nhìn người phụ nữ mặt đỏ bừng dưới thân, cố ý dùng dương vật dạo một vòng âm đạo: “Em xấu hổ à? Vợ chồng già với nhau... Em xấu hổ cái gì... Hả?”
“Văn Quốc Đống... Anh mặt dày vừa thôi...”
Tô Bối cào Văn Quốc Đống: “Câm thú... Phía trước có người...”
Văn Quốc Đống cúi người cắn đôi môi đỏ của Tô Bối, khàn giọng nói: “Yên tâm... Cậu ta không thấy đâu...”
Dù có nghe thấy, cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy...
Câu này Văn Quốc Đống không dám nói cho Tô Bối, nếu lúc này chọc cho người nằm dưới nóng giận thì mất nhiêu được được.
Tô Bối hừ nhẹ, quay đâu đi, cắn môi không hé răng.
Dương vật của Văn Quốc Đống cảm nhận được lỗ nhỏ đột nhiên cắn chặt, hít một hơi: “Vợ à... Em đừng ép anh...”
Tô Bối lại không nghe, hoa huyệt vẫn cấn dương vật của hắn: “Mau lên...”
Văn Quốc Đống bị âm đạo cắn đến da đầu tê dại, cười một tiếng sau đó bóp eo Tô Bối nhanh chóng đâm vào TÚt ra.
Cơ thể va chạm phát ra tiếng “bạch bạch bạch”, lập tức che đi tiếng nước dâm đãng phát ra từ nơi giao hợp.
Thấy Tô Bối cắn răng nhịn đến nỗi mặt đỏ bừng, Văn Quốc Đống khàn giọng nói: “Bà xã... Em kêu đi... Anh muốn nghe...”
Tô Bối đỏ bừng mắt lườm hắn: “Đồ vô sỉ...”
“Hơn một tháng anh không gặp em, tiểu huyệt của bà xã lại vừa khít vừa cấn chặt... hút dương vật ông xã sướng đến mức ông xã hận không thể chết trên người bà xã... Ưm...”
Văn Quốc Đống cong người, trán chạm vào trán Tô Bối: “Cái miệng trên của vợ nói không muốn nhưng cái miệng dưới lại yêu chết nó...”
“Hơn một tháng rưỡi này... Em có nhớ nó không? Hả?”
Tô Bối tức nhận trợn mắt lườm hắn, Văn Quốc Đống mất tích làm cô lo lắng sợ hãi hơn một tháng nay.
Nói không lo lắng cho Văn Quốc Đống là giả... Dù cô tin tưởng Văn Quốc Đống... Dù Diệp Liệt Thanh nói
Văn Quốc Đống không có việc gì...
Dù nhà họ Văn vẫn đối đãi như với cô và Văn Ngọc như trước.
Nhưng cô biết nhà họ Văn là nhà họ Văn, bọn họ không phải là Văn Quốc Đống, cô và Văn Ngọc chưa bao là người một nhà với nhà họ Văn.
Bọn họ chỉ quan tâm Văn Quốc Đống, lo lắng cho Văn Quốc Đống, trong đó có bao nhiêu phân là thật lòng bao nhiêu phân là lợi ích, chỉ có bọn họ mới rõ.
Đối với cô mà nói, Văn Quốc Đống chính là chông của cô, là cha của Văn Ngọc, sau đó mới là anh cả, là anh em, là bác cả của người khác...
Nghĩ đến đây trong lòng Tô Bối khó chịu, cô kéo cổ áo Văn Quốc Đống cắn hắn một cái.
“A... Dâm đãng này... Hai cái mồm trên dưới cùng cắn? Không sợ “cắn hỏng” ông xã sao?”
“Cấn chết đáng đời anh...”
Tô Bối tức giận lườm người đàn ông trước mất, vừa mắng xong, Văn Quốc Đống đã đẩy hông dùng sức đâm
dương vật vào sâu trong hoa huyệt.
"Ưma..."
Tiếng rên rỉ vừa phát ra, Tô Bối đã bịt miệng mình lại, Văn Quốc Đống lại càng đâm thọc mạnh hơn.
Dương vật đâm vào rút ra trong tiểu huyệt khít chặt ướt át, Tô Bối cảm thấy dưới thân ướt đẫm.
“Văn... Ưm...”
Tô Bối nhấm mất, thỏa thích cảm thụ nhiệt độ cơ thể trên người người đàn ông khi hai người tiếp xúc ở cự ly khắng khít này.
Giờ phút này, dù rằng kích thích, cũng là an tâm.
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.