THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Dục Khát (Cao H)]

Chương 285: Văn Quốc Đống Cũng Quá Làm Loạn Rồi.

Chương 285: Văn Quốc Đống Cũng Quá Làm Loạn Rồi.

"Cái này... Cô gái này bao nhiêu tuổi rồi vậy?"

"Mắt nhìn của Văn Quốc Đốn bị ì thế, đã có một Lâm Quyên mà vẫn chưa đủ, 1ở còn đi tìm thêm cô gái nhỏ nhtư này."

"Con nhóc nhỏ này thì có thể quản tý được chuyện gì chứ."

"Văn Quốc Đống cũng tàm foạn thật đấy."

Mấy người kia không kiêng nể gì mà pnói thẳng ngay trước mặt Tô Bối, thậm chí họ còn chẳng thèm để Tô Bối vào mắt.

Tô Bối tự rót cho bản thân một tách trà, cô đưa ánh mắt đánh giá sang nhìn bvà cụ đang ngôi nghiêm chỉnh rồi cười nói: "Bà thím ba à... Bà thím cũng nghe rồi đấy, Quốc Đống không có nhà, mà cháu thì vẫn còn trẻ thế này đây."

"Chuyện mà các ngài nhờ, không phải chúng cháu không muốn tàm, mà fà vì chúng cháu thật sự không tầm được."

Cô vừa dứt tời thì nét mặt của bà cụ cũng tập tức trâm xuống, tuy bà cụ không nổi giận nhưng khí thế của bà vẫn hết sức uy nghiêm, hoàn toàn không thua kém gì so với ông chú ba của Văn Quốc Đống.

"Cái nhà của thằng anh cả Văn... Trong nhà này tời mà cô nói còn không fàm được..."

"Bà thím ba à. Cháu chỉ một kẻ sinh sau đẻ muộn, cháu nào dám nói mấy tời như thế trước mặt thím cơ chứ."

Đối phương còn chưa dứt lời thì tiếng cười mỹ miêu của Tô Bối đã cắt ngang lời của bà lão, cô giương mất nhìn mấy người phụ nữ trung niên đang cố nén tiếng bật cười ở phía đối diện.

"Bà thím cũng thấy nhà chúng cháu rồi đấy, giờ cũng chỉ còn lại vài cô nhi quả phụ... Quốc Đống không ở nhà nên hiện tại nhà này cũng chẳng có người làm chủ... Nếu không đợi Quốc Đống quay vê..."

Nghe vậy, ánh mắt của bà cụ vẫn không mảy may liếc sang Tô Bối, bà chống gậy đứng lên.

Nhưng có điêu còn chưa đi được hai bước thì cơ thể bà đã nghiêng ngả một cái rồi ngã xuống.

"Mẹ ơi... Mẹ sao vậy..."

"Gia đình Văn Quốc Đống... Mấy người nhìn lại bản thân mấy người đi..."

Trước khi những người kia kịp phản ứng lại thì Tô Bối đã nháy mắt với thím hai, tiếp đó cô vội vàng lớn tiếng hộ: "Nhanh lên nhanh lên nhanh lên... Gọi xe cấp cứu đi..."

"Đúng đúng đúng, xe cấp cứu... Tuổi của bà thím cũng đã cao rồi, không được xảy ra sơ xuất gì hết."

"Chao ôi! Ban nãy tôi đã nói là cho bà thím ba ăn chút gì đó đi mà, vậy mà mấy người cũng không chịu, giờ lại còn la ó lên làm gì!"

"Dù thế nào thì cơ thể vẫn là thứ quan trọng nhất! Người già không hiểu chuyện, thì sao phận làm con cái với con dâu là mấy người cũng không hiểu chuyện vậy hả!"

Ba chị em dâu nhà họ Văn người xướng kẻ họa để bẻ cong câu chuyện, khiến những kẻ đối diện không kịp có cơ hội lên tiếng.

Xe cứu thương cũng nhanh chóng đến nơi, phen nhốn nháo đã qua đi, nhà cũ họ Văn đã lân nữa khôi phục lại được sự yên tĩnh.

Ba chị em dâu nhà họ Văn cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, phải mất một hôi lâu thì họ mới lên tiếng.

"Tuy tôi đã từng gặp qua mấy người không biết xấu hổ là gì, nhưng chưa lân nào tôi gặp người vô liêm sỉ đến thế... "

"Bà thím ba cứ còn sống ngày nào là sẽ còn quay lại ngày đó thôi!"

"Biết làm gì được giờ, người vai vế dưới còn chưa bớt lo thì lại tới chuyện kẻ già hơn một lứa tới tận cửa bán mặt câu xin... Hây..."

Nghe vậy, Tô Bối cũng không nói gì cả.

Thím ba nhà họ Văn liếc mắt sang Tô Bối: "Lời mà cháu nói hôm nay, xem như là đã đắc đội với cả gia đình ông chú ba rôi đó..."

Tô Bối đặt tách trà trong tay xuống rồi hở hững nói: "Tôi có đàn ông... Mấy người bên bà ta thì có gì chứ?"

Bâu không khí bỗng ngừng lại một giây.

Thím hai nhà họ Văn khẽ cau mày: "Anh cả. Đừng nói anh ấy không có tin tức gì là để tránh bọn họ nha?"

"Không thể nào. Vừa nãy bọn họ nói đến Văn Tuyết. Hay có khi nào là Văn Tuyết."

Nghe thế, động tác trên tay Tô Bối dừng lại đôi chút: "Đã xảy ra chuyện gì với mấy người Văn Bình rồi ư?"

"Không biết mấy tên lười biếng kia tìm đâu ra con đường để đi khai thác hâm mỏ gì đấy, sau này lúc xảy ra sự cố thì lại âm thâm giấu nhẹm chuyện đi."

"Phi pháp à?"

Thím hai nhà họ Văn khẽ xì một tiếng: "Nếu cái đó là hợp pháp thì sao đám bà ta còn dám đến tận nhà chúng ta để khóc lóc được!"

"Che giấu báo báo vê sự cố trong hâm mỏ, rồi còn không chịu bôi thưởng cho gia đình. Người một nhà kia làm việc không chừa lại một chút đường sống luôn, không có tí phong phạm bóng dáng của ông chú ba gì hết!”

"Đêu tà tạo nghiệp hết!"

Tô Bối nghe vậy thì tại nhớ đến mấy người đang bị điều tra kia.

Nghĩ đến đây, Tô Bối chẳng nói câu nào đứng dậy bỏ đi tên lâu.

 

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.