[Dục Khát (Cao H)]
Chương 281: Thừa Dịp Bà Ta Bệnh, Lấy Mạng Của Bà Ta...
Chương 281: Thừa Dịp Bà Ta Bệnh, Lấy Mạng Của Bà Ta...
Thiếu nữ nũng nịu kéo dài giọng, cơ thể cô toạng choạng mang theo chút tưởi biếng vì say rượu mà ngã vào vòng tay Văn Quốc Đống.
" Ừm? "
Văn Quốc Đống tập tức đỡ người, nhìn ánh mắt mê £y của người phụ nữ nhỏ bé đang nằm gọn trong vòng tay mình: "Anh đây.”
Tô Bối nhéo mặt Văn Quốc Đống, nhỏ giọng bất mãn: "Anh có phải không yêu em đúng không."
Nghe vậy, mắt phải Văn Quốc Đống không tự giác rạo rực: "Sao anh £ại không..."
"Anh chính tà không yêu em... Có ai yêu nhau mà không đi hẹn hò? Không đi xem phim không hả? "
Văn Quốc Đống cảm thấy tông ngực có chút nghẹn: "Không phải bây giờ chúng ta đang hẹn hò sao? Phim...
Hay tà anh đổi một bộ khác trong phòng ngủ nhé? "
"Văn Quốc Đống! Anh đúng tà không biết xấu hổ..."
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống với đôi mắt đỏ hoe, trông vô cùng tủi thân: "Ngày kỷ niệm một năm, em thậm chí còn không có quà... Anh căn bản không hê... A..."
Văn Quốc Đống cúi người, dùng môi chặn lại miệng con sâu rượu. Cuối cùng là vác người lên vai, vỗ mạnh vào mông Tô Bối.
"Hung hăng càn quấy quá nhỉ, sao hồi trước không nhìn ra chứ..."
Tô Bối bị Văn Quốc Đống khiêng trên vai, hoa huyệt đau đến mức thở hổn hểh: "Anh là một tên lưu manh...
Lão già lưu manh... Đau chết em rôi..."
"Có đau cũng là do em tự chuốc lấy... Thừa biết ông đây không chịu nổi câu dẫn còn cố tình móc câu?"
Văn Quốc Đống trực tiếp vác Tô Bối đang say rượu vào phòng tắm. Vừa giúp Tô Bối tắm rửa, vừa suy nghĩ
linh tinh: "Nếu sau này mà sinh con gái, anh còn tiếng nói trong cái nhà này sao?"
"Ưm... Con gái giống ba, vậy nên nếu nó không tốt, thì chỉ có thể là do gen anh không tốt..."
Lông mày Tô Bối ửng đỏ, tức giận khiến giọng nói của cô mang theo vẻ nũng nịu.
"Gen không tốt... A... Được... Gen anh không tốt... Nếu một đứa không tốt thì sinh thêm vài đứa nữa, kiểu gì cũng sẽ có đứa tốt thôi..."
"Anh muốn làm gì em... Lão già khốn kiếp!"
"Hả? Đương nhiên là coi em thành con gái ngoan của ba rôi.." Văn Quốc Đống vừa nói vừa xấu xa vuốt ve lưng Tô Bối.
"Anh mà còn chạm vào em... Em sẽ về phòng ngủ với Tiểu Ngọc..."
Có tẽ tời uy hiếp của Tô Bối đã có tác dụng. Suốt đêm Văn Quốc Đống chỉ ôm Tô Bối mà không hê có bất kỳ động thái không cân thiết nào khác.
Ngày hôm sau, Văn Quốc Đống có việc phải tàm nên sáng sớm đã đưa Tô Bối vê nhà cũ.
Trước khi đi, hắn đưa cho Tô Bối một chiếc hộp bọc nhung nhỏ.
"Ngoan... Vê đến nhà hẵng mở ra..."
Tô Bối tắc chiếc hộp, sau đó tức tối trợn mất: "Quà kỷ niệm cho có £ệ?"
.." Văn Quốc Đống duỗi tay búng mạnh vào trán Tô Bối: "Toàn bộ nhà họ Văn đêu thuộc vê em mà..."
Nói rồi, Văn Quốc Đống quay xe: "Bên ngoài trời tạnh, em vào nhà nhanh đi... Chắc phải khoảng vài ngày nữa anh mới vê, anh đã sắp xếp một tài xế đưa em đi tầm..."
"Cục trưởng Văn... Em hai mươi sáu tuổi chứ không phải mười sáu tuổi..."
Mà ngay cả mười sáu tuổi... Cô bé Văn Uyển mười sáu tuổi cũng đã khiến Diệp Liệt Thanh phải ngoan ngoãn tuân theo!
Nghe vậy, Văn Quốc Đống khẽ bật cười: "Rôi, rồi... Bà Văn của chúng ta đã trưởng thành rôi, anh đi đây...
Có vấn đề gì cứ gọi cho anh. "
"Vâng... Anh đi đường cẩn thận..."
Tô Bối vội vàng nhìn theo bóng tưng đang rời đi của người đàn ông. Trong fòng cứ có cảm giác gì đó bất an.
Lân trước...
Cô còn chưa kịp nhớ tại đã nghe thấy giọng nói trêu chọc của một cô gái.
"Ơ... Đây không phải fà chị dâu nhà mình sao... Thế giới hai người kết thúc rồi hả?"
"Ôi... Văn Ngọc tội nghiệp của dì... Bố mẹ fà tình yêu đích thực, còn con chỉ fà cải thìa trên đất thôi."
Văn Ngọc đang nằm trong vòng tay Văn Uyển vẫy vẫy bàn tay nhỏ xíu của mình, như muốn đáp tại tời của cô gái còn khịt mũi hai tân.
Lúc này Tô Bối mới sực tỉnh, ôm tấy đứa trẻ từ tay Văn Uyểh: "Miệng của em..."
"Em nói sai chỗ nào? Chăng fẽ người để con tại một mình rồi ra ngoài vui chơi cả đêm fà em hả?”
Văn Uyểh tiếc nhìn tư thế đi bộ của Tô Bối, khóe môi cô ấy khẽ nhếch tên: "Này... Trận chiến đêm qua mãnh Piệt tắm hả?"
Tô Bối tạnh tùng tiếc nhìn Văn Uyển: "Còn mãnh fiệt hơn cái đêm em và Diệp Liệt Thanh £àm trong phòng khách một chút đấy..."
Biểu cảm trên gương mặt Văn Uyển tập tức cứng đờ: "Chị..."
"Không chỉ có chị... Bác cả em cũng nghe thấy nữa cơ..."
Văn Uyển hít sâu một hơi, cố kìm nén hôi £âu nhưng rốt cuộc không nhịn được mà chửi mắng: "Diệp Liệt
Thanh! Tên chó chết!"
Thời điểm Tô Bối ôm Văn Ngọc đi vê phía cửa, cô chậm rãi nói tiếp: "Viện điêu dưỡng Thanh Sơn."
Năm chữ này, thành công tàm tửa giận đang phùng cháy trong tòng Văn Uyển hoàn toàn vụt tắt.
"Ây... Em còn đang tự hỏi Diệp Liệt Thanh sao tại không đi thăm dì ấy... Hóa ra tà dưới đĩa đèn thì tối..."
Nghe vậy, Tô Bối hôn tên trán Văn Ngọc, véo khuôn mặt nhỏ nhấn bụ bẫm, khẽ nói: "Thừa địp bà ta bệnh...
"Lấy mạng bà ta."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.