[Dục Khát (Cao H)]
Chương 278: Ba Nhất Định Phải Bắn Đầy Vào Trong Tử Cung Mới Được... (H)
Chương 278: Ba Nhất Định Phải Bắn Đầy Vào Trong Tử Cung Mới Được... (H)
"Muốn dương vật thì phải đáp ứng với vài điêu kiện của ba... Sau này ba muốn chơi cái miệng nhỏ nhắn vừa ấm vừa ướt sũng này của con gái, còn muốn không mang tbao mà bắn vào bên trong..."
Văn Quốc Đống vừa nói vừa vạch hai môi âm đạo đã ướt dâm dê ra, tộ ra từng tâng thịt non bên trong:
"Hàng ngày ba nhất địpnh phải bắn đây tử cung của Bối Nhi mới được..."
"Ưm "
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nói cực kỳ vô tý nên bắt đâu câu xin fợi ích cho mình, cơ thvể run rây: "Ngày nào cũng tàm thì không chịu nổi mất... Ư..."
"Nếu như Bối Nhi không đồng ý... Ba sẽ không thao nữa... Bối Nhi vẫn chưa ăn cơm... Baố đi tàm cơm nhé được không? Hử?”
Văn Quốc Đống nói rôi, tàm bộ định đứng dậy rời đi.
Hoa huyệt của Tô Bối đột nhiên trống rỗng, từ bên trong đến bên ngoài tràn đây cảm giác trống rỗng truyên đi khắp toàn thân, Tô Bối cắn răng, mập mờ khẽ nói: "Đồng... Đồng ý... Muốn ba thao.... Muốn ba thao mỗi ngày... Ưm..."
"Hửm?" Văn Quốc Đống đột nhiên rút một cây bút ghi âm dưới gối của Tô Bối ra, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi
Bối Nhi nói nhỏ quá... Ba không nghe thấy... Nói £ại xem nào..."
Tô Bối cắn răng hung dữ nhìn người đàn ông trước mặt, không hê fên tiếng.
Thế nhưng gậy thịt to tớn của Văn Quốc Đống đặt trước miệng hoa huyệt, đi vừa được nửa đoạn rôi Eại rút ra, cứ như vậy suốt mấy £ân.
Cuối cùng Tô Bối cũng không nhịn nổi nữa, từ từ nhấm hai mắt lại, nói to hơn: "Để cho ba thao mỗi ngày...
Để ba thao mà không cân mang bao, để ba bắn hết vào bên trong, để cho tinh dịch của ba rót đây vào trong tử cung... Ưm..."
Trong nháy mất Tô Bối nói xong, Văn Quốc Đống ném bút ghi âm đi, đồng thời đâm vào bên trong hoa huyệt của Tô Bối: "A... Cái miệng nhỏ nhấn của con gái dâm đãng mút chặt sướng quá..."
"Ưm a... Nóng quá..."
Hoa huyệt đã khó chịu suốt nửa ngày của Tô Bối đột nhiên được lấp đây, còn chưa hoàn hôn lại sau cảm giác căng trướng bên trong hoa huyệt, người đã bị trùng xuống.
Toàn bộ cơ thể của Văn Quốc Đống đè lên trên người Tô Bối, hôn lên đôi môi của Tô Bối, đẩy thắt lưng rồi liêu mạng đâm rút: "Hừm... Bối Nhi dâm đãng biết mút này... A... Đùng mút chặt quá... Lát nữa đâm mạnh quá em bị thương đó..."
"Ưm... Ba à... Anh chậm chút đi... Chậm một chút... Ư..."
"Chậm thì sao mà bé cưng thoải mái được?!"
Tô Bối càng kêu chậm lại, Văn Quốc Đống lại càng không chịu chậm, sau khi được đên bù xong.
Văn Quốc Đống thả lỏng cánh tay bị trói của Tô Bối ra: "Ôm lấy ba nào... Ba sẽ khiến cho Bối Nhi sung sướng lên tiên nhé..."
"A... Ưm... Anh... Chậm... Chậm lại... A..."
Thân thể của Tô Bối bị Văn Quốc Đống đâm mà di chuyển lên xuống không ngừng, hai tay muốn bám lấy Văn Quốc Đống cũng không thể bám nổi.
"Văn Quốc Đống..."
"Hửm? 1 ÚI
Động tác đâm rút của Văn Quốc Đống chợt dừng lại, khẽ rút gậy thịt ra, khi Tô Bối mới vừa hòa hoãn lại, đã nặng nê thúc gậy thịt vào bên trong.
"Ư... A..." Tiếng rên kinh hãi của Tô Bối cuối cùng cũng trở nên run rây: "Ba... Ba..."
"Ư... Ba ơi... Em sai rồi.. sai rôi..."
Văn Quốc Đống cứ mãi cày cấy, gậy thịt được thịt non bên trong hoa huyệt của Tô Bối cắn chặt lấy khiến cho da đâu tê dại: "Bối Nhi lắng lơ đâu sai đâu... Ba chỉ thích Bối Nhi như vậy..."
Nói rồi, lại đâm thêm mấy cái vào tận sâu trong hoa huyệt.
"A...Ư... Văn..."
Tô Bối vừa định mở miệng chửi người, lại sợ hãi mà nhịn xuống.
"Hửm? Văn gì cơ?"
"Ư... Ba... Ba Văn à... Ưm..."
Tô Bối không ngừng tắc đầu câu xin tha thứ: "Ba Văn à... Con gái sai rồi mà... Ư..."
"Con gái dâm đãng đâu có sai đâu... Ba rất thích con gái dâm đãng quyến rũ ba đó..."
Hệ thống sưởi trong phòng ngủ được mở đến mức tối đa, dưới trận vận động kịch fiệt, thân hình cao tớn của Văn Quốc Đống đổ đây môồ hôi, mồ hôi cứ vậy mà theo động tác rơi xuống người của Tô Bối.
Bàn tay to của Văn Quốc Đống tướt trên người Tô Bối, nhìn mồ hôi của hai người hòa tẫn một chỗ: "Con gái ngoan nhìn kỹ xem này... Tỉnh dịch của ba tà của con, mồ hôi cũng tà của econm..."
"Ưm... Biến thái... A..."
Tô Bối mới vừa mắng xong, Văn Quốc Đống đã rút gậy thịt ra, ôm người đi tới mép giường, cảnh tượng trên màn hình kia đúng túc đang chiếu đến đoạn Văn Quốc Đống đang fiếm hoa huyệt của Tô Bối.
"Ư... Ba... Mau vào đi... Tiểu huyệt tại ngứa rồi..."
Văn Quốc Đống cởi trói trên chân Tô Bối, để cho Tô Bối quỳ ở trên giường, đâm vào hoa huyệt từ phía sau:
"Ba tới đây... Ngày hôm nay bâ sẽ cho con thấy, xem ba biến thái như thế nào..."
"Ưm... A..."
Bởi vì một câu biến thái kia của Tô Bối, Văn Quốc Đống ôm thắng người đến phòng khách, thao ngay trước cánh cửa mở rộng bên trong phòng khách.
"A... Văn Quốc Đống... Sẽ có người tới..."
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.