[Dục Khát (Cao H)]
Chương 271: Dương Vật Của Con Trai Ngoan Của Bà Đang Ở Trong Cơ Thể Mẹ Hắn...
Chương 271: Dương Vật Của Con Trai Ngoan Của Bà Đang Ở Trong Cơ Thể Mẹ Hắn...
“Việc chị tàm bây giờ còn uyển chuyển hơn nhiêu so với những gì bà ta tàm túc đó. Ít nhất chị đã không cười nhạo bà ta vì hơn hai mươi năm cũng không đẻ được quả trứng thứ hai, có đúng không...“Dì ơi... Rốt cuộc hai chúng ta ai là gà?”
Chịu đựng hơn hai năm ở nhà họ Văn, bị Lâm Quyên gây khó dễ, Văn Lê liệt dương, bị Văn Quốc Đống coI thường.
Hiện tại xoay người, saop cô không thể làm tiểu nhân một lân?
“Dì, nhớ kỹ mặt của tôi... Tiểu nhân đắc chí cũng được, thành công leo lên cành cao cũng thế... Dì phải nhớ cho kỹ..."
“Tốt nhất là lúc tỉnh mộngv nửa đêm, dì đêu mơ thấy tôi...”
“Ầy... Kỳ quái quá, chỉ cân vừa nghĩ tới ba thôi lỗ nhỏ đã ướt rồi, hai chân nhữn ra... Rõ ràng đêm qua mới làm với ba xong... Làm đến tận sáng nay ba mới tha cho tôi...”
“Tôi thật sự rất thích làm tình với ba... Nhớ một lân ba gọi video với dì... Lúc đó tôi đang cưỡi trên dương vật của ba... Ba vừa nói chuyện điện thoại với dì vừa chơi tôi... Dì không biết, lúc đó dương vật của ba cứng như thế nào đâu, đâm tới mức lỗ nhỏ của tôi chảy nước như lũ lụt...”
“Ưm... Nhiêu năm nay có phải ba chưa từng không đeo bao mà thao đì không... Cũng đúng... Cảm giác da thịt kê sát nhau, chắc chắn dì không biết nó thoải mái đến mức nào...”
“Tô... Bối... Con điếm... Hôc... aaaa..."”
Tô Bối bỏ thuốc cho Lâm Quyên, qua một lúc lâu cuối cùng cũng có hiệu quả.
Thấy bà ta giãy giụa trong tức giận và dục vọng, tâm tình Tô Bối hiếm khi thấy vui vẻ lên.
Văn Uyểh lân đâu thấy người kêu như gà “động dục”, nhịn không được câm điện thoại quay lại.
“Tô... Ưm... Mày... Giết... Giết... Tao...”
Âm thanh Lâm Quyên phát ra dính nhớp chói tai, làm Văn Uyển lạnh cả sống lưng.
“AI Thật kinh tởm! Mẹ nó!”
Tô Bối nhếch môi: “Lúc trước dì dạy tôi một chiêu, hôm nay tôi trả lại cho dì...”
Những gì cô nói trước đó đã giáng một cú thật mạnh vào tâm thân của Lâm Quyên, nhưng những lời này không là gì với một người ích kỷ.
Lâm Quyên là người chỉ sống trong thế giới tính thân của mình, nếu không sao bà ta không nhận ra được
Văn Quốc Đống hận bà, biết Văn Quốc Đống ngoại tình còn muốn cứu vn.
Loại người như bà ta chỉ quan tâm mỗi mình bản thân...
Vì vậy thứ có thể đả kích bà ta chính là bản thân của bà, Lâm Quyên để ý mặt mũi mình nhất, là tôn nghiêm giả dối của bà ta.
Tô Bối ném một cái hộp nhỏ lên giường Lâm Quyên: “Nói đến... Đồ vật trong này, lân trước dì cũng dùng qua rôi... Dùng xong có vẻ, dì cũng rất hưởng thụ...
Vì hộp bị tiện tay ném lên giường Lâm Quyên nên đồ bên trong rơi ra không ít.
Lâm Quyên nhìn những dương vật giả rơi ra, không hê cảm thấy tức giận hay xấu hổ, thậm chí còn gấp gáp muốn nhét những thứ đó vào trong cơ thể mình.
“Tao... Ưm... Mày...”
Tô Bối thấy ánh mắt Lâm Quyên sáng quắc nhìn một đống dương vật giả thô dài, tiện tay chọn một cái đưa vào tay Lâm Quyên, thấp giọng nói: “Đúng rôi... những dương vật giả này... Đêu do con trai dì đặt riêng...
Lúc dì dùng nó....Có thể tưởng tượng ra dương vật của con trai ngoan của dì đang ở trong cơ thể dì...”
“Rất kích thích, đúng không? Dì rất muốn nó đúng không... Dùng đi... Ở đây không có ai đến đâu... Chỉ có ba người phụ nữ chúng ta thôi... Không ai cười dì đâu...”
“Tô BốI...”
Lâm Quyên dùng móng tay nhéo vào thịt đùi, cố gắng kìm nén cơn động dục đang dâng lên trong cơ thể bằng cách này.
Nhưng Tô Bối lại đẩy Lâm Quyên lên giường, đổ hết nước thuốc trong bình giữ nhiệt vào mồm bà ta.
Làm xong xuôi, chờ Lâm Quyên dân không còn tỉnh táo. Tô Bối thu dọn đồ đạc, dùng khăn ướt lau tay: “Đi thôi.”
Văn Uyểnh tiếc nuối nói: “Chậc... Chúng ta không ở lại thưởng thức sao?”
Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.